Bọn thị vệ dùng sức mài đao ken két vây khốn Lạc Lạc, một đường hướng về phía trước.
Phía sau, đoàn người vẫn đang nghị luận, chỉ bất quá đã thay đổi chủ đề.
“Thập tam vương gia thật sự là một vị vương gia tốt bảo vệ bách tính.”
“Trẻ con cần dạy, thập tam vương gia thật sự là hình mẫu tốt.”
…
Một loạt ca ngợi đều vô cùng châm chọc mà tiến vào lỗ tai của Lạc Lạc, nàng âm thầm cắn răng, mắt hầu như muốn đem cỗ kiệu trừng cho thủng lỗ.
Thương Nguyệt Vô Triệt, ngươi lại tương kế tựu kế mượn ta qua cầu.
Ta Sở Lạc Lạc cùng lương tử ngươi kết chặt. Ngày sau còn dài, chúng ta cưỡi lừa tập nhạc, cứ đợi đấy!
Đường càng đi càng xa, không biết quẹo bao nhiêu khúc cong, vòng vo bao nhiêu vòng, cỗ kiệu rốt cục dừng lại tại một tòa cung vàng điện ngọc uy nghiêm hiển hách…......“Lạc vương phủ.”
Mà Thương Nguyệt Vô Triệt cũng tự nhiên đi vào, giống như sớm đã quên sự tồn tại của nàng, không lưu tâm trơ mắt nhìn nàng bị thị vệ vây khốn.
Trong lúc nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn về phía cạnh cái cửa--------
“Lạc vương phủ? Vậy mà cùng âm với tên của mình, thật tốt, lẽ nào đây là ông trời vì mình mà an bài nơi cẩm y ngọc thực, ha hả…”
Lạc Lạc tự lẩm bẩm, một bên vẫn còn âm thầm vui vẻ.
“Tiểu nha đầu…” Thị vệ trông coi nàng âm thanh không khách khí hạ xuống.
Nàng nguầy nguấy lỗ tai mà lập tức trở lại: “Làm gì?!” (BTL: Ôi ta tưởng tượng nữ 9 sao thô bĩ nhỉ =]])
“Còn không đi vào.” Thị vệ trừng mắt liếc nàng một cái.
Lạc Lạc hướng về phía hắn giả mặt quỷ: “Lạc vương phủ thật đúng là nghèo, ngay cả nuôi một hạ nhân cũng tiết kiệm cơm, chả trách khí giữa không đủ một câu nói phải chia thành hai lần mới nói xong.”
Nói xong, nàng nhanh như chớp chạy vào cửa lớn.
Thị vệ kia sau khi phản ứng, tức giận đến mặt tái xanh.
Rõ ràng chính là nàng cố ý cắt đứt lời của hắn!
…
Lạc Lạc rất cao hứng mà ở trong vườn hoa chạy, trăm hoa rực rỡ, nước chảy róc rách, thật không hỗ là chỗ ở của vương gia.
“Này này này,