Ban đêm, Thượng Quan phủ yên tĩnh, đèn lồng được treo dọc theo hành lang, ánh nến chập chờn, lung linh
Lạc Lạc đi vào đình viện, ngẩng đầu nhìn nhìn, đèn của phòng khách đột nhiên sáng lên
Chỉ thấy Thượng Quan Hành ngồi ngay ngắn trên chủ tọa trong đại sảnh, mặt uy nghiêm nhìn Lạc Lạc
Thấy trận thế như vậy, Lạc Lạc biết rõ sẽ không tránh khỏi bị thẩm vấn.
Nàng sờ sờ mũi, không chút tình nguyện kêu lên: “Cha”
“Rầm” Một âm thanh vang lên, Thượng Quan Hành tức giận đùng đùng đập vỡ một cái ghế
“Ngươi còn biết trở về?” Hắn quát
“Không biết trở về thì ta đâu có đứng ở đây” Lạc Lạc nhỏ giọng nói thầm
Dù nàng nói rất nhỏ nhưng vẫn bị Thượng Quan Hành nghe được,…Hắn giận đến trợn trừng hai mắt
“Ngươi còn dám nói, ngươi có biết bây giờ thân phận của ngươi gì hay không? Ngươi là Lạc vương phi tương lai, mỗi lời nói, mỗi cử chỉ đều phải để ý,… mà ngươi lại đi chơi đến đêm mới về, ngươi cố ý muốn người khác cười nhạo ta không biết dạy con, muốn cho ta mất thể diện phải không?”
“Không có”. Lạc Lạc mím môi trả lời, âm thanh có chút buồn bực
Chơi cả ngày, nàng hiện tại chỉ muốn đi ngủ, tốt nhất là không nên kiểm tra sức chịu đựng của nàng
Hơn nữa, nàng không có nói muốn làm Lạc vương phi, ai muốn để ý tới lời nói, cử chỉ của nàng thì cứ việc, nàng chính là như vậy, tên Thương Nguyệt Vô Triệt kia tốt nhất hưu nàng đi!
Thấy nàng bộ dáng biết sai cúi thấp đầu, Thượng Quan Hành sắc mặt có chút hòa hoãn
“Về sau không được như vậy nữa, thiên kim tiểu thư ra ngoài phải dẫn theo hộ vệ, hơn nữa không được về khuya, hiểu chưa?”
Lạc Lạc gật đầu qua loa: “Đã hiểu”
Thật hay nha, nếu nàng bây giờ không phải là vương phi, hắn nhất định giận dữ đuổi nàng ra khỏi nhà.
Ngáp một cái, nàng đưa tay dụi dụi con mắt, bộ dáng như sắp ngủ gục, gương mặt nhỏ nho hết sức đáng yêu.
Thượng Quan Hành đột nhiên cảm thấy trong lòng mềm mại.
Lần đầu tiên hắn đưa tay vuốt tóc nàng, âm thanh có chút nhẹ: “Tốt lắm, đi ngủ đi”
Bàn tay thô ráp đầy những vết chai sạn nhưng hiền hậu, dịu dàng sờ sờ trên đỉnh đầu lại mang cho nàng cảm giác ấm áp quen thuộc
Lạc Lạc có chút sững sờ mở to mắt nhìn Thượng Quan Hành, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua
Cảm giác được ánh mắt của nàng, Thượng Quan Hành mới phát hiện hành động của hắn có chút không đúng, hắn không được tự nhiên giấu tay ra sau lưng, vẻ mặt nhanh chóng khôi phục nghiêm túc.
“Đi ngủ đi, về sau không được tái phạm”. Ngữ điệu của hắn trở nên rất nhanh
Trong lúc bất chợt, cảm giác ấm áp biến mất, Lạc Lạc cảm thấy có chút tiếc nuối, cúi gằm mặt rời đi
Nàng thật mệt mỏi, aiz!
. . . . . .
Chỉ là, vừa đặt chân vào phòng liền thấy Lăng Phi đang ngồi ở đó
Nghe được tiếng bước chân của nàng, hắn lập tức chuyển xe lăn: “Muội muội, ngươi đã về”
Vẻ lo lắng nơi đáy mắt vẫn chưa tan.
Lạc Lạc trong đầu bỗng mơ hồ, như thế này thật giống anh, anh cũng từng vì nàng mà lo lang chờ đợi
Nàng nhào vào lòng Thượng Quan Lăng Phi, ôm chầm lấy hắn: “Cảm ơn”
Đột nhiên bị ôm, Thương Quan Lăng Phi có chút không tự nhiên, nhưng rất nhanh liền thích ứng
Khóe môi hắn cong lên mỉm cười đầy yêu thương, nhu hòa mà trước giờ chưa từng có.
Cảm giác thân thể nho nhỏ vùi trước ngực, sự thân thiết ấm áp này làm tim hắn mềm ra
Đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng nàng, hắn ôn hòa an ủi
“Trở về là tốt rồi, lần sau không được đi chơi về trễ như