Những cánh hoa Dạ Lai Hương lượn lờ trong gió rồi rơi xuống tô điểm cho con đường được lát đá cuội bên dưới
Dọc theo đường nhỏ u tĩnh, Thương Nguyệt Vô Triệt hướng Phi Tinh lâu đi tới
Đến trước cửa phòng, bước chân hắn dừng lại, tròng mắt đen trở nên sắc bén nhìn chằm chằm vào cánh cửa
Nghiêng tai lắng nghe chốc lát, môi mỏng của hắn mơ hồ nhếch lên một một nụ cười vui vẻ
Đưa tay đẩy cửa, hắn bước vào, chưa đi được mấy bước đã thấy từ bên trong một bóng dáng nhỏ nhắn vọt tới
“Vô Triệt ca ca, ngươi về rồi” Khuôn mặt Lạc Lạc tràn đầy vẻ tươi cười, chạy nhanh tới nhào vào lòng hắn
Thương Nguyệt Vô Triệt nhíu mày, đuôi mắt khẽ liếc đến bàn tay nhỏ bé đang lặng lẽ muốn làm chuyện xấu của nàng
Đáy mắt tinh quang chớp lóe, một tay thuận thế ôm lấy nàng, một tay kia giữ chặt lấy bàn tay đang làm chuyện xấu của nàng
Bàn tay nhỏ bé đang cầm viết màu bị nắm lấy, nàng đau đến hít một ngụm khí
“Ai da, đau quá!”
Hắn vẫn không buông nàng ra, thoáng chuyển thế liền đem bàn tay nàng kéo đến trước mặt hắn
“Tiểu oa nhi, ngươi cầm viết màu là chuẩn bị muốn vẽ bậy lên người ta sao?” Hắn cười cười, nói một câu liền trúng tim đen
Bị người ta tại bắt tại trận, Lạc Lạc chuyển động con ngươi, ha ha cười không ngừng
“Vô Triệt ca ca, sao ngươi lại nói như vậy, người ta chẳng qua là ở trong phòng chờ ngươi có chút buồn chán, liền cầm bút luyện thư pháp giải sầu, thấy ngươi về hưng phấn quá nên quên đặt xuống á”
Khóe môi hắn ý cười sâu hơn, nhưng vẫn làm khuôn mặt lạnh lùng hỏi: “Thật sao?”
Vừa đưa ra giọng nói hoài nghi, tay của hắn bỗng nhiên tăng thêm chút lực, làm cổ tay nàng vang lên canh cách
“A……” Lạc Lạc đau đến cả khuôn mặt tái nhợt
Hắn thờ ơ cười nhạt, tròng đen sắc bén nhìn cây bút trong tay nàng: “Nhưng ta nhớ hình như cây bút này không có trong phòng ta. Tiểu oa nhi, ngươi còn tiếp tục che giấu sao? Nói thật sẽ được khoan hồng”
Lạc Lạc đau đến xuýt xoa, không khí vào thì ít mà ra thì nhiều
“Ta ta….ta không…á…..”
Nàng chưa nói hết câu, đột nhiên từ cửa sổ nhảy vào ba đạo bóng đen, đao kiếm sắc lạnh chém tới
“ Oa a..!” Lạc Lạc sợ đến la hoảng lên
Thương Nguyệt Vô Triệt lập tức buông nàng, đẩy nàng ra phía sau, ngón tay búng ra, làm mũi kiểm đang đâm tới lệch vị trí
“Keng ——” tiếng kiếm minh bén nhọn chói tai
Kiếm bị đánh lệch vị trí, thích khách kia ánh mắt càng trở nên hung ác, chỉ huy những người khác: “Giết chết hết bọn chúng!”
Hai tên thích khách kia nghe lệnh liền lập tức hướng Lạc Lạc đang đứng phía sau công kích
Lạc Lạc liếc mắt, chạy nhanh về phía Thương Nguyệt Vô Triệt: “Vô Triệt ca ca, cứu mạng ta, bọn chúng muốn giết ta”
Nàng nắm chặt lấy một góc y phục của hắn, vội vàng chạy theo bước chân hắn
Bên cạnh có một người chạy tới chạy lui làm động tác của hắn có chút chậm trễ
Hắn vung tay, đem Lạc Lạc đẩy ra, nhàn nhạt nói: “Tiểu oa nhi, ngươi làm ảnh hưởng ta giết địch”
Lạc Lạc bị cái phất tay của hắn làm cho bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã nhào
Nàng trợn to hai mắt, không dám tin nhìn bóng hình áo trắng phiêu phiêu giống như thần tiên công tử không dính chút bụi trần.
Hắn….Thật đúng là điên rồi!
Quay đầu, hai cây kiếm liền đồng loạt hướng nàng chém tới
Nàng thất kinh, vội vàng lộn một vòng trên mặt đất, hiểm hiểm tránh qua được một kích
“Ngân Diện ca ca, mau lại đây cứu ta…á…thảm rồi! thảm rồi! Ngân Diện ca ca….”
Nàng ôm đầu chạy tán hoạn khắp nơi
“Không dễ chơi, không dễ chơi, các ngươi quá mạnh mẽ, ta còn không mạnh bằng các ngươi, các ngươi lấy lớn hiếp nhỏ….” Nàng vừa tránh né vừa nói lảm nhảm
“Xoẹt…rầm!” Một âm thanh vang lên, cả cái bàn đi chặt đứt làm nàng hốt hoảng tránh né
Nhìn cái bàn bị chém tan tác, Lạc Lạc nuốt nước miếng một cái, cố gắng để ình trấn định lại
“Hừ hừ, lão hổ không phát uy ngươi