Bóng đêm, đột nhiên gió thổi mây phun, tầng mây cuồn cuộn che đi trăng tròn.
Đem mặt đất vốn đã đen sẫm trở nên càng thêm u ám, đưa tay không thấy được năm ngón.
Lạc Lạc đang vùi ở trong chăn mà ngủ, lại đột nhiên bị sấm chớp hiện ra trên bầu trời xẹt ngang mắt.
Nàng mở choàng mắt, muốn đánh thiên lôi lúc trời mưa sao?
Trừng mắt nhìn, nàng kéo chăn, tim đập bất an, mắt hướng ra ngoài màn che cửa sổ.
Nhưng mà, một bóng đen đứng ở đầu giường, chặn tầm mắt của nàng.
"A..."
Nàng theo bản năng hoảng sợ.
Động tác của đối phương nhanh hơn, dùng tay che lại âm thanh từ miệng nàng thoát ra, cúi đầu dùng tiếng nói nhẹ nhàng: "Không phải sợ, ta là Ngân Diện."
Nghe được thanh âm của hắn, Lạc Lạc thu hồi cái tát chuẩn bị vung lên.
Nàng nhanh như chớp đứng lên, đồng thời bắt lấy tay hắn.
Dụi dụi con mắt, nàng nhìn sát vào gương mặt hắn.
Trong bóng tối, rốt cục nhìn thấu mái tóc bạc trắng của hắn, dùng tay sờ lên mặt hắn, đi lên, mò lấy mặt nạ của hắn, từng cái một xác nhận thân phận của hắn.
Ở nơi nàng không thể nhìn thấy, Ngân Diện khẽ cong lên môi mỏng, lộ ra một tia nếp nhăn trên mặt khi cười, đứng bất động, để mặc bàn tay nhỏ bé của nàng ở trên mặt cùng tóc hắn tùy ý muốn làm gì thì làm.
Vuốt nhẹ một hồi xong, Lạc Lạc hài lòng thả tay xuống, quả nhiên là Ngân Diện ca ca.
Thuận theo động tác khi nãy, nàng vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn kéo y phục của hắn: "Ngân Diện ca ca, huynh thế nào khuya khoắt mà chạy đến dọa người a?"
Ngân Diện không trả lời, chỉ là đưa tay dò xét về phía cổ tay nàng.
"Ngươi bị nội thương."
Nhắc đến việc này Lạc Lạc liền muốn tức giận: "Đúng vậy, bị phu quân trên danh nghĩa đánh! Gia bạo cứ như thế sinh ra!"
Hắn đè lại bả vai của nàng để cho nàng ngồi trở lại trên giường, sau đó cũng ngồi lên.
"Đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi vận công chữa thương, rất nhanh thì tốt rồi."
Nói xong, hai tay hắn nhẹ nhàng dán lên lưng Lạc Lạc, dùng tay vận công, không bao lâu, một luồng khí nóng theo lòng bàn tay hắn truyền về phía nàng.
Lạc Lạc từ từ cảm thấy lòng ngực sảng khoái, cơn đau âm ĩ khi nãy cũng từ từ biến mất.
"Ngân Diện ca ca, huynh đối với ta thật tốt!" Lạc Lạc nhịn không được thốt lên.
"Đừng nói chuyện, nên tập trung tĩnh khí mới tốt." Hắn nhẹ nhàng nhắc nhở nàng.
"Vâng." Lạc Lạc khéo léo tiếp tục nhắm mắt lại, nghe theo hắn mà tập trung tĩnh khí.
Ngoài cửa sổ, sấm chớp càng không ngừng xẹt qua bầu trời, căn phòng âm u thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng chói rọi, chiếu lên mái tóc trắng cùng gò má tuấn mỹ của hắn.
Cũng chiếu sáng gò má xinh đẹp , hiện rõ nếp nhăn trên khuôn mặt khi cười của nàng.
Hai người cứ như thế an tĩnh, thoạt nhìn thân cận mà hài hòa.
Qua một hồi lâu, hắn từ từ bắt đầu thu lại chân khí...
Nhưng vào lúc này, bầu trời tối đen đột nhiên vang lên tiếng sấm -----
"Ầm ầm!"
Lạc Lạc cơ hồ là theo phản xạ mà mở mắt, đáy mắt nhất thời nhảy ra sợ hãi, đồng thời không khỏi kinh hô lên tiếng: "A..."
"Rầm rập ùng ùng..."
Tiếng sấm liên tiếp, khiến Lạc Lạc triệt để luống cuống.
Cảm giác được cơ thể nàng run lên, Ngân Diện mơ hồ nhíu lại mi tâm.
Để không cho nàng chịu sự phản ngược của chân khí, hắn ngưng khí tại đầu ngón tay, cấp tốc ở trên lưng nàng điểm mấy huyệt đạo.
Đầu ngón tay vừa rời khỏi, Lạc Lạc liền yếu ớt mà ngã xuống.
Hắn đưa tay ôm lấy nàng, động tác rất nhanh mà dò xét mạch đập của nàng.
Không có việc gì...
Hắn âm thầm thở dài một hơi, hạ mắt nhìn chăm chú cánh tay nàng tái nhợt mà run rẩy nắm lấy xiêm y của hắn, mắt có chút mê ly, tựa hồ có chút sợ hãi.
"Lạc Lạc, ngươi làm sao vậy? Chỉ là sét đánh, không phải sợ." Hắn có chút vụng về an ủi nàng.
Nàng càng thêm tiến vào trong ngực hắn, trong đầu không ngừng hiện lên một màn bom nổ