Bước chân của Thương Nguyệt Vô Triệt không nhanh không chậm đi theo bóng dáng nho nhỏ chạy trốn phía trước, mặt mày căng thẳng.
Tâm tư nhộn nhạo, lại phát hiện đầu óc luôn nhanh nhẹn thế nhưng có chút trống rỗng, không nghĩ ra nên xử lý tình hình này như thế nào, chỉ có thể tạm thời vẫn duy trì một khoảng cách đi theo nàng.
Cứ như vậy một trước một sau giữ một khoảng cách thật tốt, hắn ánh mắt lóe lên một cái, phát giác con đường này rất quen thuộc.
Là phương hướng đi đến Lạc vương phủ. . . . . .
Nhìn nàng tiếp tục chạy lên phía trước, khóe môi hắn mơ hồ gợi lên nụ cười, bế tắc trong lòng lập tức tản ra.
Từ từ, bước chân của hắn bắt đầu chậm, ưu tai du tai* nhìn khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng xa, tuyệt không sốt ruột.
*thong thả, ung dung.
. . . . . .
Một mạch về đến Truy Nguyệt Lâu, Hoan Hỷ ra đón.
Thời điểm nàng thấy vẻ mặt tức giận của Lạc Lạc, ân cần hỏi: "Tiểu thư, người nào chọc người tức giận?"
Lạc Lạc nặng nề ngồi trên cái băng ghế, suy nghĩ một chút đột nhiên mở miệng: "Hoan Hỷ, ngươi đi lấy rượu cho ta, càng nhiều càng tốt."
"Chuyện này. . . . . .Được. . . . . . Được rồi."
Hoan Hỷ đấu tranh một chút, cho dù trong đầu lo lắng cho tâm tình của Lạc Lạc, nhưng cũng vẫn thật biết điều lĩnh mệnh đi lấy rượu.
Cũng không lâu lắm, Thương Nguyệt Vô Triệt cũng đi vào Truy Nguyệt Lâu.
Khi hắn đi tới phòng của Lạc Lạc, thấy chính là nàng đang cầm rượu liều mạng rót vào mồm, mà Hoan Hỉ một bên là vừa lo lắng lại bất lực khuyên nhủ.
Thấy Thương Nguyệt Vô Triệt đi vào, Hoan Hỷ như nhìn thấy cứu tinh hai mắt sáng lên.
"Lạc Vương Gia, tiểu thư nàng. . . . . ."
Hắn khoát khoát tay: "Ta biết rồi, ngươi trước đi xuống, nơi này có ta."
Hoan Hỉ lại không yên tâm nhìn Lạc Lạc một chút, mới thu lại lo lắng khom người rời đi.
Rất nhiều bình rượu cũng mở ra nắp, mùi rượu mát lạnh, nhàn nhạt tỏa ra trong phòng.
Hít thở không khí đầy mùi rượu, chân mày hắn khẽ nhíu lại.
Đi tới, hắn tự tay đè lại chai rượu trong tay nàng, không để cho nàng tiếp tục uống rượu.
"Tiểu Oa Nhi uống rượu đối với thân thể không tốt." Giọng nói hắn nhẹ nhàng nhu nhu phất qua bên tai của nàng.
Lạc Lạc ngẩng đầu lên, con mắt lưng tròng có vẻ say, ánh mắt tỏa sáng rồi lại mông lung.
Nàng ha ha khờ dại cười: "Ta mới không phải tiểu hài tử, ha ha. . . . . . Nói cho ngươi biết, ta vốn đã mười tám tuổi nga, mười tám tuổi có hiểu hay không, không phải mười tuổi!"
Nghe vậy, đáy mắt Thương Nguyệt Vô Triệt xẹt qua một tia thăm dò, hắn yên lặng khóa lại ánh mắt của nàng, tựa hồ cùng nàng đối mặt.
Một lúc lâu, hắn đều không có động tác khác, Lạc Lạc có chút không nhịn được rồi.
Nàng dùng một cái tay khác đi chụp tay của hắn, giọng nói buồn bực ngây thơ: "Buông ra, ta muốn uống rượu, ta muốn mượn rượu giải sầu."
Thương Nguyệt Vô Triệt từ từ buông tay nàng ra, đáy mắt lưu chuyển một tia tinh ranh .
Hắn trầm ngâm ngồi vào đối diện với nàng, bí hiểm nhìn nàng tiếp tục uống rượu.
Thuận theo, hắn không mặn không lạt liếc chai rượu trong tay của nàng một cái: "Tiểu hài tử cũng hiểu mượn rượu giải sầu?"
Hắn cố ý nhấn mạnh ba chữ "tiểu oa nhi", tròng mắt đen không hề chớp mắt nhìn tới gương mặt nàng lờ mờ như sương phủ.
Vừa dứt lời, Lạc Lạc lập tức như con nhím bị trêu ghẹo hất cằm lên mắt say lờ đờ trừng hắn: "Ta đã nói ta không phải tiểu hài tử, ta là người trưởng thành, ta năm nay mười tám tuổi, là linh hồn đến từ tương lai rất lâu sau này, rất xui xẻo nhập vào trong một đứa trẻ cùng tên, tay không thể xách vai không thể gánh luôn bị người khi dễ, ta cho ngươi biết, nếu là thân thể trước kia của ta, ta mới sẽ không luôn bị người khi dễ, cho tới bây giờ chỉ có ta khi dễ người khác, ai biết các ngươi cũng trong cao