Ánh trăng chiếu nghiêng xuống, không gian tối nhiễm khí lạnh, trên trời Lưu Huỳnh bất giác bay.
Thương Nguyệt Vô Triệt cước bộ càng chạy càng nhanh, hô hấp trở nên có chút thở gấp.
Nhân dịp ngày xuân, thời tiết ôn hòa, vậy mà khí từ trong miệng hắn thở ra giống như gặp phải không khí sắp kết thành sương mù của mùa đông, trên trời thật lâu mới trở nên thưa thớt, tán đi.
Đi tới đi lui, sắc mặt của hắn xuyên thấu qua ánh trăng hiện lên sự tái nhợt.
Lông mày nhíu lại, hắn thoáng đề khí, tung người nhảy một cái, bay vút mà lướt qua.
Chỉ chốc lát sau, bóng dáng của hắn nhẹ nhàng bay xuống ở bên hồ Ôn Tuyền.
“Thùng thùng thùng……..”
Có người ở trong nước!
Đến tột cùng là người nào to gan như vậy lại dám xông vào nơi luyện công cá nhân của hắn.
Hắn hí mắt, đáy mắt nhảy lên hai ánh hàn quang, ánh mắt như báo bắn về phía cái bóng dáng nhỏ bé đang nhấp nhô lên xuống giữa hồ kia.
Một đứa bé?
Ở trong suối nước nóng Lạc Lạc chơi đến bất diệc nhạc hồ căn bản không nhìn thấy được người nam nhân đang đứng bên hồ, hơn nữa còn không chút kiêng dè nào mà nhìn chằm chằm vào nàng.
Đôi tay nàng rất hăng say vỗ mặt nước, bọt nước tung tóe bắn lên mặt, chọc cho nàng vui thích cười “Ha ha ha” không ngừng.
“Chính là ban đêm không thấy rõ, bằng không mình cũng thừa dịp lúc sạch sẽ xem bộ dáng mình bây giờ ra sao?” Nàng nói nhỏ.
Chợt, nàng cảm thấy nước ở phía dưới dồn dập kịch liệt.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Nàng bị giật mình mà đá động lên đôi chân muốn ổn định thân thể của mình.
Vậy mà, ở dưới kia nước lay động càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt nước xoáy liền cuốn lên mạnh mẽ không có cách nào ngăn cản, cứ như vậy, thân thể của nàng bị nước xoáy cuốn lên trên mặt hồ.
“A------” Lạc Lạc ở trên cột nước thét lên.
Đến chưa kịp một hơi, chỉ nghe “bùm” một tiếng cột nước bể tan tành.
“Oa a-------” Cả thân thể Lạc Lạc thẳng tắp rơi xuống.
Lúc mà nàng cho rằng mình sẽ rơi xuống nước, một đạo khí lưu mạnh mẽ đột nhiên quấn lấy thân