Lạc Lạc run sợ một lúc lâu, ngay sau đó đẩy tay hắn làm loạn ra, thu mi nói: "Làm sao ngươi biết ca ca ta. . . . . ."
"Ngày kế tiết." Hắn đơn giản khinh đạm trả lời nàng.
"Vậy ngươi. . . . . ."
Lạc Lạc còn chưa nói hết, hắn liền phe phẩy nhẹ nhàng chiết quạt nhướng mày nói: "Cho đến hiện tại, ta chỉ cảm thấy hứng thú đối với Tiểu vương phi của ta."
Nói xong, hắn ý vị sâu xa nhìn nàng.
Chỉ chốc lát sau, hắn liền giống như người không có việc gì chuyển hướng sang Hoan Hỷ.
"Đem trà giải rượu bưng lại, Bổn vương tự mình hầu hạ ái phi."
Hoan Hỷ thật vui mừng mà đem trà giải rượu dâng cho Thương Nguyệt Vô Triệt.
Nhìn hắn bưng trà giải rượu đi tới, bộ dáng như một hiền phu, đôi mày thanh tú của Lạc Lạc khẽ nhướng lên, bên môi tràn ra một cái bất hảo tiếu văn* . (nếp nhăn ở khóe miệng lúc cười)
"Ta hiện tại lại không muốn uống cái này, ta muốn đi chơi." Giọng nói nàng cự tuyệt hắn rất rõ ràng.
Nói xong, nàng khiêu khích ngẩng đầu nhìn hắn, trở mặt.
Nghe vậy, Hoan Hỷ liều mạng lắc đầu tỏ ý Lạc Lạc, hi vọng nàng đừng cố ý chọc giận Thương Nguyệt Vô Triệt.
Đối với ám hiệu của Hoan Hỷ, Lạc Lạc nhìn cũng không nhìn, mặc kệ nàng ở một bên gấp rút.
Không khuyên được Lạc Lạc, Hoan Hỷ không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt muốn nói một vài lời hữu ích với Thương Nguyệt Vô Triệt, Thương Nguyệt Vô Triệt lại như đoán trước được mà mỉm cười.
"Nếu ái phi không thích, vậy thì đem vứt hết đi thôi."
Trong nháy mắt lông mày hiện lên cợt nhả, trà giải rượu trong tay hắn cứ như vậy "vèo" một cái bay ra ngoài cửa sổ, biến mất.
Tiện đà, hắn hạ thấp con mắt cười yếu ớt nhìn nàng, môi mỏng nhẹ vểnh lên: "Hiện tại đồ nàng không thích không ở đây, ái phi hài lòng chưa?"
Lạc Lạc thoáng có chút kinh ngạc, lạnh nhạt lướt qua hắn đi ra ngoài.
"Hoan Hỷ, chúng ta đi chơi."
"Chuyện này. . . . . . Tiểu thư, đợi chút a. . . . . ." Hoan Hỷ còn định nói thêm vài lời, vậy mà bóng dáng Lạc Lạc rất nhanh biến mất ngoài cửa.
Hoan Hỷ trái phải do dự không biết như thế nào cho phải, ánh mắt lưỡng lự giữa Thương Nguyệt Vô Triệt cùng cửa ra vào.
Hắn ưu nhã lắc lắc chiết quạt, đối với hành động của Lạc Lạc cười không nói.
Thấy thế, Hoan Hỷ không thể làm gì khác hơn là hạ thấp người xin lỗi nói: "Thập Tam gia xin thứ tội, nô tỳ xin được cáo lui trước."
Tiếp theo, nàng vội vã chạy đi ra ngoài, cũng không kịp để Thương Nguyệt Vô Triệt có phản ứng gì.
"Tiểu thư, chờ em một chút a."
Trong lúc mơ hồ, truyền đến âm thanh bất đắc dĩ của Hoan Hỷ.
Mà Thương Nguyệt Vô Triệt cũng chỉ là đứng tại chỗ cười híp mắt nhìn ra cửa trống, không đi theo.
Trầm ngâm một chút, hắn nhàn nhạt mở miệng: "Thiếu Ngân."
Thiếu Ngân lập tức hiện thân ra ngoài: "Có thuộc hạ."
"Lo mà đi theo bảo vệ tiểu vương phi, không được phép thiếu một cọng tóc!"
Giọng nói của Thương Nguyệt Vô Triệt mặc dù nhu hòa, lại mơ hồ hàm chứa bén nhọn làm cho người ta không dám có nửa điểm sơ sót.
"Vâng." Thiếu Ngân lĩnh mệnh đuổi nhanh theo ra ngoài.
. . . . . .
Đi trên đường náo nhiệt, lực chú ý của Lạc Lạc bị sạp hàng nhỏ phong phú bên cạnh hấp dẫn.
Nàng nhảy nhót xuyên qua ở giữa các sạp hàng nhỏ, đông nhìn một chút tây xem một chút, rất là sung sướng.
Chợt, nàng bị một sạp hàng nhỏ bán mặt nạ trước mặt kéo đi tất cả lực chú ý.
Bất tri bất giác đi tới gian hàng trước mặt, ánh mắt của nàng dừng lại chỗ một mặt nạ màu bạc phía trên.
Ông chủ gian hàng thấy nàng y phục không bình thường, rất nhiệt tình chào hỏi: "Tiểu cô nương thích cái mặt nạ này như vậy quả là có mắt nhìn, cái mặt nạ