Trong sân yên tĩnh, hương hoa lượn lờ.
Đang lúc hoa thơm chim hót, bỗng, một ngân châm bén nhọn vút lên phá vỡ cảnh quan xinh đẹp.
"Vút vút vút... đông đông đông..."
Mấy cây ngân châm chớp mắt xuyên qua, bay thẳng về phía cây đại thụ, biến mất trong thân cây nửa đoạn ngân châm.
Nhìn kiệt tác của mình, Lạc Lạc dương khóe môi, rút về cây ngân châm cuối cùng ở giữa ngón tay, quay sang nhìn Thượng Quan Lăng Phi.
"Ca ca, huynh xem công phu phóng ngân châm của ta có phải hay không tiến triển rất nhiều?
Nàng nhanh chân bước tới chỗ Thượng Quan Lăng Phi, khoe ra ngân châm trong tay, trong ánh nắng, ngân châm lóe sáng chói mắt.
Thượng Quan Lăng Phi vẫn đang mất hồn, liền bị ánh sáng của ngân châm kéo lại tinh thần.
Hắn thu lại tầm mắt, sắp xếp xong suy nghĩ mới nhìn tới cây ngân châm, sau đó chuyển mắt nhìn Lạc Lạc.
"Lạc muội muội, muội phóng châm tiến bộ rất nhanh, xem ra thiên phú của muội rất tốt."
Lạc Lạc thu hồi ngân châm, con ngươi chuyển một cái, tinh ranh ánh nhìn bức hắn: "Ca ca, huynh qua loa Lạc Lạc, huynh vừa nãy không có nhìn ta, còn dám nói ta có thiên phú, quá gượng ép a."
Nói xong, nàng đối với hắn làm mặt quỷ, đồng thời dùng ánh mắt khôn khéo nhìn hắn.
Thượng Quan Lăng Phi dừng lại mỉm cười, tránh đi ánh mắt của Lạc Lạc.
Lại sát gần mặt hắn, Lạc Lạc ngữ điệu có chút chần chừ mà hỏi: "Ca ca, có phải huynh vì chuyện cha bị cách chức mà phiền não?"
Thượng Quan Lăng Phi vẻ mặt trầm xuống, né tránh không được ánh mắt của nàng, thở dài, thuận thế đưa tay vuốt vuốt đầu nàng.
"Lạc Lạc, không có chuyện gì có thể thoát khỏi mắt muội, có lúc huynh thật sự nghĩ muội là tiểu tiên nữ trên trời rơi xuống biết đọc tâm thuật, mà không phải là một Tiểu Lạc Lạc không màng thế sự trước kia...........Sao huynh lại không biết trong Thượng Quan phủ còn có muội a, nếu sớm phát hiện một chút, những ngày trước đây hẳn đã rất vui vẻ."
"Ha ha... Đó là đương nhiên." Lạc Lạc xấu xa thổi phòng thêm.
Tiếp theo, nàng lại nghĩ, khuôn mặt tươi cười từ từ thu lại, thoáng nhíu mày.
"Ca ca, chuyện cha bị cách chức nhất định là do tên Thương Nguyệt Lưu Vân kia giở trò, huynh... Có chuẩn bị gì không?"
Nhắc tới chuyện này, con ngươi Thượng Quan Lăng Phi liền ảm đạm.
Hắn mấp máy môi, đôi tay nắm lại quả đấm, ẩn nhẫn một lúc lâu, âm thanh của hắn có chút cứng rắn mất tự nhiên: "Nói thật, huynh cũng không biết, huynh không nghĩ sẽ dính liếu tới bất kì chuyện gì của triều đình, nhưng là..."
Dừng một chút, hắn không nói nữa.
Lạc Lạc tiếp lời hắn: "Nhưng chuyện của cha hoàn toàn liên quan đến triều chính, huynh không có cách nào không để ý đến cha đúng không."
Nghe vậy, Thượng Quan Lăng Phi buông lỏng mắt, ánh mắt phức tạp không ngừng.
Cuối cùng, hắn ngước lên nhìn Lạc Lạc, đáy mắt không giấu được một chút mờ mịt.
"Lạc Lạc, huynh thật quá thất bại, rõ ràng hận ông ta, nhưng lại không thể hận đến cùng, huynh không muốn quản chuyện của ông ta, ông ta hại chết mẹ huynh, khiến bà phải ôm hận cửu tuyền, hiện tại ông ta gieo gió gặt bão, ta nên thờ ơ lạnh nhạt, không nên không đành lòng, không nên xin lỗi di ngôn của mẹ muốn ta hận ông ấy cả đời."
Nhìn sắc mặt hắn tràn đầy hoang mang, đây là lần đầu tiên nàng thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn xuất hiện bất lực như một thiếu niên bình thường.
Hai người trầm mặt trong chốc lát, Lạc Lạc dẫn đầu nói: "Ca ca, huynh không muốn để ý chuyện triều đình