Ngôn Di thấy con bé cũng ngủi lòng nên nhìn sang Khiết Thần nói: Dẫn con bé lên phòng đi, phòng nó cạnh phòng con.
Thiệt ra cũng không cần dẫn nhưng thiết kế của nhà được thay đổi trong bảy năm nên ít nhiều số phòng cũng tăng, cấu trúc nhà thay đổi phức tạp hơn, sợ cô muốn lên tìm phòng cũng khó.
Khiết Thần nghe thế mới nói: Nào, đi theo anh.
Ninh Hi đi theo Khiết Thần lên phòng, Khiết Thần cũng kiên quyết giúp cô mang vali nên giữa đường cô lại thấy trống trải, cô cứ tưởng Ngôn Di sẽ đi với cô nhưng không bà ấy cũng để cô đi một mình với anh.
Phòng của cô cách nhà chính một gian phòng lớn ở giữa được gọi là phòng chiêu đãi khách, căn phòng được xây thêm cách đây hai năm, nó rất to, chiếm khá nhiều diện tích cũng vì thế mà chỗ cô ở cũng rất xa so với phòng của mẹ Ngôn, chính vì điều này mà cô có chút lo sợ, sao lại có thể xếp phòng cô gần phòng anh được cơ chứ.
Khiết Thần dẫn cô lên lầu, cầu thang được làm bằng cô rất mát, không khí tưởng rất ngột ngạt nhưng lại hết sức thoảng mái, khoáng đảng, đặc biệt hơn là ở tầng này duy nhất chỉ có hai phòng ngủ, một là của Khiết Thần rồi đương nhiên phòng còn lại là của cô.
Khiết Thần mở cửa rồi đưa chìa khoá giao lại cho cô, lúc đó trong đầu cô cũng loé lên một suy nghĩ, " Vậy nhà còn chìa khoá phòng nào khác của phòng tôi không?". Lí do này khiến cô hết sức hoang mang.
" Sẽ có, nó sẽ ở chỗ mẹ anh " nói chậm một chút rồi Khiết Thần bổ sung " Anh sẽ không vào được ", câu này anh đặc biệt nhấn mạnh hơn bình thường khiến Ninh Hi có chút an tâm hơn.
Khiết Thần đi vào trong phòng, đặt vali của cô xuống gần giường rồi đi qua gần cửa sổ, mở toang nó ra, không khí mát mẻ chợt ùa về. Đây cũng là tháng năm, trời oi bức, nhà lúc nào cũng nên mở cửa sổ, vì cửa sổ này thiết kế khó mở và đóng nên anh nhìn Ninh Hi rồi nói: Lại đây.
Ninh Hi có chút khựng lại, ai biết Khiết Thần làm gì nên cô vẫn đứng đực đó, không nhúc nhích cho đến khi Khiết Thần nói: Lại đây, anh chỉ em cách mở và đóng cửa sổ.
Ninh Hi nhếch mép, cô nhàm chán nói: Không cần, chỉ là cái cửa sổ thôi mà, tôi tự biết làm.
Khiết Thần hình như hơi bực với cái thái độ này của cô, một phen đi về phía cô, kéo tay cô đến bên cửa sổ, rồi nhìn cô như ra hiệu bảo cô làm thử đi còn nói: Nếu em làm được thì anh ra ngoài.
Ninh Hi thấy buồn cười thật chứ, lạ lùng, cái nhà này chỉ có cái cửa sổ thôi mà cũng tính làm khó cô à, đừng có đùa, để xem cô sẽ dễ dàng mở nó ra cho anh ta thấy rõ hơn.
Nhưng loay hoay một hồi, Ninh Hi mới chợt nhận ra đóng nó vào rất khó, thậm chí kéo mãi mà nó không vào, đến lúc cô bất lực chẳng muốn làm nữa mới buông ra rồi bực tức nhìn qua Khiết Thần nói: Rồi, coi như tôi thua, nói đi, cách đóng nó làm sao?
Đến lúc này Khiết Thần không quan tâm đến cửa sổ thế nào nữa, từ nãy anh quan sát cô cố gắng kéo cửa sổ vào, chiếc váy cổ vuông của cô liên tục bị