Tám giờ hai mươi phút sáng, cô và Ngôn Di ngồi trên chiếc salon dài màu đen óng hết ăn rồi uống rồi thở dài vì cả hai quá chán. Ngôn Di thì thường đi làm part-time vào buổi chiều còn cô thì đi chơi nhưng lại lười. Thấy cả hai cứ ngồi đó than chán Minh Nguyệt mới nói:" Hay hai đứa đi tắm biển đi, giờ cũng không đông người lắm đâu, đi ra tắm một lát rồi về" Minh Nguyệt nói rồi kéo hai cô đứng dậy bảo vào thay đồ.
Cô đến đây cũng không chuẩn bị đồ bơi nên chỉ mặc một đồ bộ bình thường còn Ngôn Di thì khác sống ở đất biển thì phải có đồ tắm. Ngôn Di cũng ngỏ lời cho cô mặc thử nhưng dáng người hoàn toàn khác nhau chênh lệch nên cô chẳng mặc vừa bộ nào. Chuẩn bị xong hai cô đi bộ ra bãi biển
Cô không biết bơi nên cô bảo Ngôn Di đừng ra xa quá. Nhưng Ngôn Di học bơi từ bé cứ thích ra xa bơi cho đã nên bảo cô ở đây một mình rồi Ngôn Di cứ thế ra càng xa.
Được một lúc cô định gọi Ngôn Di nhưng mãi chẳng thấy đâu. Cô tiến xa hơn một chút nhưng cũng không thấy lúc định quay người lại thì chân cô dặm phải cái gì đó. Cơ thể cô mất cân bằng mà ngã sầm xuống mặt nước. Nước không quá sâu nhưng cũng đủ để nhấn chìm cô vì nước đã lên tới tận cổ cô nhưng do nhón chân nên không thành vấn đề từ nãy giờ. Giờ đây cô chỉ muốn vùng vẫy giữa ra khỏi mặt nước.
Vùng vẫy được một lát, cô đứng im để cho cứ thế mà ngủm xuống. Cô nghĩ đời mình đến đây là kết thúc sao thật đáng tiếc cô còn chưa chấp nhận lời tỏ tình của hắn còn chưa nói cho hắn biết tâm tình của cô vậy mà cô đã phải bỏ mạng nơi đất khách mà không phải quê nhà.
Đến lúc chẳng còn sức mà vùng vẫy cô cứ mặc kệ cho làn nước biển kéo cô tới đâu. Từ sau lưng cô nhận được một lực luồng qua eo nhấc bổng cô lên. Khi nhấc ra khỏi mặc nước cô hoàn toàn không biết gì đến khi mở mắt ra thấy Dương Tuấn Kiên, người mà cô yêu thương nhất cho tới bây giờ, lúc cô gần ra đi thì người cô nghĩ tới là hắn, cô khẳng định mình không sợ chết nhưng cô lại sợ mình sẽ thất hứa, sẽ không trả lời hắn được cô đồng ý bên hắn trọn đời.
Thấy cô cứ mắt nhắm rồi lại mở, hắn mới lấy tay vả nhẹ vào má cô:" Ngọc Anh, em tỉnh dậy cho tôi" hắn nói như thể ra lệnh cho cô.
Nghe hắn nói cô mới mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cô khẽ cười sao lúc nào hắn cũng mang bộ dạng đáng ghét như thế. Lúc đã định hình được rồi thì cô nói hỏi hắn:" Sao anh lại ở đây?"
"Theo em thì tôi đến đây để làm gì?" hắn hỏi cô
Hắn cũng như bao ngày cứ loanh quanh bờ biển vì biển là nơi hắn thích nhất đặc biệt là giờ rất ít người nên hắn hay đi bộ vào lúc này. Nhưng tự nhiên thấy cô gái tự xưng là bạn của cô đến nói hắn là cô mất tích. Hắn sốt sắng cởi giày rồi phi ngay xuống biển. Hắn dường như mất kiểm soát khi chẳng thấy cô nhưng may là tìm được.Lúc đó hắn nóng giận vô cùng tại sao không biết bơi lại còn ra xa đến thế nếu không có hắn thì cô sẽ ra sao.
Hắn nhìn hắn rồi đảo mắt xuống phía dưới mình. Hắn để hai lên eo nhất cô lên còn cô thì hai chân ôm chặt lưng của hắn, nhìn dáng vẻ hai người không khác gì mấy người yêu nhau. Cô khá ngượng, ở đây cũng không phải không có người nên cô rụt cổ cúi đầu xuống nói nhỏ với hắn:" Anh có thể bỏ tôi xuống được không, người khác có thể thấy" nói xong cô ngước lên nhìn hắn rồi tỏ ánh mắt mong đợi
Cô vừa nói xong thì tủm. Cô rơi thẳng xuống nước, lần này hắn thả khá mạnh nên nước vào cả miệng và mũi khiến cô khó thở vô cùng, tay chân cứ vẫy vùng. Cô thật sự không biết nghĩ gì, không biết mình có nhầm khi có ý định bên cạnh hắn hay không.
Thế cô vùng vẫy nãy giờ cầu cứu hắn nên hắn lại giơ tay nhấc bổng cô lên như khi nãy. Nhưng lần này cô không chủ động ôm hắn thì hắn lại chủ động lấy hai chân cô bỏ qua lưng rồi để tay hắn ôm chặt lưng cô rồi hỏi:" Toại nguyện không?" hắn có phần hơi giễu cợt cô, ai kêu cô không hài lòng với hắn.
" Anh bị điên à, tôi chỉ kêu anh thả tôi ra chứ tôi đâu có kêu anh ném tôi như