Ninh Hi chưa kịp vẫy vùng khỏi tay Khiết Thần thì quay sang liền thấy bản thân mình đang nói xấu Khiết Thần với Hải Phồn Tinh, từng câu từng chữ được thâu lại hết sức rõ ràng. Ninh Hi đúng là bị doạ hết hồn, chưa kịp hoàn hồn lại thì Khiết Thần nói: Hình như có vẻ là em rất thích nói xấu người khác nhỉ?
Ninh Hi ú a ú ớ, chưa biết nói gì nhưng miệng vẫn dẻo, lon ton cãi lại Khiết Thần: Anh thì biết gì, cái đó không gọi là nói xấu mà là nói đúng sự thật. Nếu anh không tin thì chứng minh bản thân mình không như lời tôi nói đi, phải nói là tôi nói quá đúng còn gì.
Chưa hết Ninh Hi còn bổ sung: Anh đừng tưởng anh là tổng giám đốc thì ngon, tôi nói anh nghe cha tôi cũng làm nhưng ông ấy có như anh đâu, đâu có hà khắt như vậy, anh đúng là chỉ giỏi bêu xấu người khác từ.....
Cũng chưa kịp nói hết câu thì Khiết Thần đã hôn nhẹ lên môi cô, Ninh Hi phản ứng cũng rất nhanh. Đôi mắt cô trợn tròn lên như muốn lòi hai con ngư ra ngoài, nội tâm đang gào thét dữ dội, " Anh, anh, anh đúng là tên bại hoại "
Lúc này định bỏ chạy nhưng tay Ninh Hi nãy giờ vẫn bị Khiết Thần nắm giữ, anh cứ giữ khư khư tay cô nên Ninh Hi có chạy cũng không được. Đứng đối diện Khiết Thần, đã vậy còn bị anh nhìn chằm chằm, cô chỉ biết cúi mặt nhưng mặt sớm cũng đã đỏ ửng lên như trái gấc.
Lại một lần nữa Khiết Thần lại như kẻ điên khùng nào sai khiến, kéo tay Ninh Hi để cô ngồi trên đùi mình. Hôm nay Ninh Hi mặc váy nhưng cách lớp váy mỏng manh đó, cô vẫn có thể cảm thụ được nhiệt từ đùi của Khiết Thần truyền qua, đã thế còn cơ đùi săn chắc, chỉ là cảm nhận thôi mà cô cũng mê.
Ninh Hi cố gắng vừa đứng dậy và vừa làm sao cho Khiết Thần không chú ý đến vẻ mặt ngại ngùng của cô, từ nhỏ đến lớn chỉ cần Khiết Thần có hành động gì quá mức anh em thì mặc cô liền đỏ, mà hay cái là Khiết Thần chủ cần nhìn thấy là nhận ra ngay.
" Tên điên khùng này, anh mau thả tôi ra, đừng để tôi gọi bảo vệ đấy " Trong vô thức Ninh Hi cũng quên mất giờ công ty này thuộc về Khiết Thần, ai dám hó hé gì.
Khiết Thần bật cười, cánh tay còn lại anh áp vào eo cô, siết thật chặt khiến cô không còn di chuyển và tay kia cũng trói tay cô về sau lưng, lúc này giọng anh trầm khản đục nói: Công ty này ai dám, đừng nói bảo vệ phó giám đốc cũng không dám.
Ninh Hi bây giờ không thể giở trò, chỉ biết bất động rồi cúi mặt xuống, chuyển sang kế sách mới là nói chuyện nhỏ nhẹ: Vậy anh thả tôi ra, nếu để người khác vào sẽ nghi ngờ, đã vậy tôi vào cũng lâu rồi, Hải thư kí sẽ nghi ngờ, đến lúc đấy cô ấy mà vào, người chịu thiệt sẽ là anh.
Khiết Thần nghe xong chỉ cười nhìn qua cửa một lát rồi nói: Thư kí Hải biết em là ai, sẽ không tự tiện vào.
Nói xong Khiết Thần hôn lên má cô, gò má ửng hồng từ nãy giờ đã thu hút sự chú ý của Khiết Thần, chắc chắn một điều là anh cực kì muốn đem cái bánh bao đó nuốt vào bụng nhưng rất