Buổi sáng hôm nay, trời nắng khá chói chang và in ỏi. Bầu trời dường như không có chút mây đen làm xoa dịu đi cơn giá lạnh của mùa đông. Cô dậy từ rất sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng vì ở nhà chỉ có hai người, nên mọi việc như bữa sáng thì Dương Tuấn Kiên lúc nào cũng dậy sớm chuẩn bị vậy nên hôm nay cô muốn chính tay mình làm bữa sáng cho hắn.
Hắn thức dậy khá trễ vì phải thức khuya để giải quyết hết công việc cho kịp tiến hành dự án mới. Đến lúc hắn dậy thì cô đã không còn trên giường, hắn loay hoay rồi quyết định dậy. Hắn chuẩn bị vệ sinh cá nhân xong rồi đi xuống lầu. Hắn lại như vậy, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng cô trong bếp là thứ khiến hắn không thể rời mắt. Hình dáng mảnh mai của cô khiến hắn càng suýt xoa, hắn nhìn cô mà liên tưởng đến người mẹ đã khuất của hắn rồi cho đến khi cô nhận ra hắn đang nhìn cô thì hắn mới mỉm cười, đi vào ghế ngồi và mỉm cười với cô nói:
- Một ngày tốt đẹp Tiểu Anh.
Nghe câu chúc của hắn mà tim cô như rỉ máu, chúc cô vui vẻ ư làm sao đây, làm sao để cô vui nổi trong khi hắn dấu cô bao nhiêu chuyện chỉ vì yêu cô quá nhiều mà cô lại cảm thấy như bố hắn nói đúng cô sinh ra là để có lỗi với hắn, cô nghĩ. Cô nhìn hắn một lúc lâu rồi cũng bưng chén cháo cùng với tất cả các loại đồ ăn kèm như kiểu hàn quốc, trang trí lên bàn rồi nhẹ nhàng đáp lại hắn với chất giọng được kìm nén nhất của Ngọc Anh:
- Anh cũng vậy Kiên.
- Anh mau ăn đi còn đi làm. Mà hôm nay em cũng phải về nhà một chuyến vì em có chuyện muốn nói với ba em.
- Chuyện gì mà nghiêm trọng tới mức phải về tận nhà, không thể nói chuyện qua điện thoại à? Em mà về thì khi nào sẽ trở lại?
Hắn đang hỏi cô là khi nào cô trở lại, chính cô còn không biết liệu cô có thể quay lại được hay không, liệu ba hắn có chịu chấp nhận cô nếu hắn yêu con gái kẻ thù giết mẹ mình hay không, cô dường như vẫn chưa có câu trả lời về việc này nên chỉ trả lời qua loa cho hắn:
- Không lâu, chỉ khoảng một ngày hoặc có thể sớm hơn nếu ba em không muốn em ở lại ăn cơm. Nếu ở lại em sẽ báo lại cho anh.
Hắn cũng không biết được rằng câu trả lời của cô có phần hơi bất thường, cứ thế mà vừa ăn vừa điềm tĩnh đáp lại cô:
- Được, anh chờ em về. Mà em biết không hôm nay trông em nhìn thật sự rất giống một người phự nữ đảm đang. Anh tin rằng sau này chúng ta sẽ có những đứa con mà em chính là mẹ nó và hai ta sẽ cùng nhau vun đắp gia đình này, thiệt sự mỗi lầm nhìn em trong bếp anh lại nghĩ về người mẹ năm đó của anh.
- Anh yêu bà ấy rất nhiều đúng không? Nhìn cách anh nói là em biết, em có thể gặp bà ấy Không?
- Bà ấy khó sinh, qua đời ngay khi sinh anh ra. Nếu có dịp anh sẽ dẫn em đến mộ bà ấy, coi như là ra mắt con dâu tươi lai đi.
Dương Tuấn Kiên cũng đã phải chuẩn bị tâm lí rất nhiều trong việc này và hắn quyết định là dù cho ba hắn có nói gì thì hắn vẫn sẽ yêu và cưới người cô gái này làm vợ, biến cô trở thành người phụ nữ bên cạnh hắn suốt đời. Nhưng cô thì khác, hắn nói đến đây làm cô ngưng ngón tay đang cầm đũa như ngưng lại, ánh mắt nhìn xuống bàn như đang nghẹn ngào muốn khóc nhưng rồi cô cũng cố gắng để mỉm cười, ngước lên nhìn hắn rồi nói:
- Được, anh ăn xong rồi thì chuẩn bị đi, em cũng phải chuẩn bị để về nhà.
- Vậy thôi, anh đi đây, nhớ hôm nay về sớm chứ đừng qua đêm ở nhà, anh sẽ rất cô đơn.
- Anh cứ làm như mình là con nít á, xuống ngày đòi nếu không có em thì anh vẫn sống được trong suốt hai mưới mấy năm qua sao. Đúng là mồm mép.
- Được rồi