Tối hôm đó, sau khi tan làm tại studio thì cô được lời mời đến quán rượu của Dương Kính do Ngôn Di chủ động. Ban đầu cô không định đi vì ở đó đối với cô mà nói thì vẫn cẩn thận thì hơn nên cô từ chối ngay nhưng một mặt Ngôn Di cứ năn nỉ, ỉ oi hoài và nói chỉ có cô và Ngôn Di nên thôi cô cũng đồng ý
Cô vào quán rượu theo sự hướng dẫn của nhân viên dắt cô lên căn phòng hạng sang như lần trước. Cô vẫn mặc chiếc áo và chiếc quần như lúc sáng nhưng chiếc khoác jean và khăn cổ đã được cô cầm tay. Cô đi đôi bốt đen da trơn làm cô di chuyển dễ dàng sau chuỗi ngày đi chụp hình cho Nhược Hạ.
Cô bước vào phòng, rồi thở phào nhẹ nhõm vì cô tưởng Ngôn Di sẽ làm khó cô nhưng không đúng theo lời Ngôn Di nói thì Ngôn Di không gọi ai tới cả chỉ có hai người là cô và Ngôn Di. Cô bước chậm rồi ngồi bịt xuống chiếc salon đỏ thẩm và thở dài.
Ngôn Di đang vừa cho hết miếng táo vào mồm rồi quay sang nhìn cô, ánh mắt lười nhát nói:
- Tớ đã nói là công việc ở studio rất mệt mà cậu không nghe. Nếu ban đầu cậu chịu làm ở công ty chồng tớ có phải tốt không.
Cô nhắm mắt vờ như không nghe những gì Ngôn Di nói, cứ thế mà nằm im như đang tận hưởng sự thoải mái. Cô chỉ làm có năm tiếng một ngày nhưng đúng là cũng không dễ như cô nghĩ. Bộ ảnh chỉ có một nhưng ảnh thì lại có nghìn tấm mà đã vậy chỉ chọn nhưng tấm đẹp nhất làm trang bìa, cả ngày cô chỉ loay hoay với máy ảnh làm cô hơi đau đầu mà dùng tay xoa xoa thái dương
- Đến bây giờ cậu vẫn chưa có ý định nói cho tớ biết tại sao năm đó cậu lại bỏ đi và vì sao lại nói dối.
Cô mở mắt, ánh mắt đen huyền nhìn trần nhà mà đang tự trả lời những câu chất vấn của Ngôn Di. Đến khi đã tổng hợp xong câu trả lời thì quay sang trả lời Ngôn Di với giọng thản nhiên vô đối:
- Đơn giản là vì tớ muốn đi du học vậy thôi. Cậu đã hỏi rất nhiều rồi, đừng hỏi nữa.
- Biết là hỏi nhiều nhưng cậu đã khi nào trả lời thật lòng.
Ngôn Di biết rõ cô hơn ai hết. Chơi thân khá lâu nên cô biết tính Ngọc Anh, nếu Ngọc Anh đã quyết định làm gì đó không đúng thì Ngọc Anh nhất định có lí do riêng nhưng chỉ là lí do này làm Ngọc Anh không muốn nói ra.
- Tớ chơi với cậu cũng lâu tính ra là từ bé nên cậu định qua mặt tớ đấy à.
Tay Ngọc Anh vẫn xoa xoa thái dương, khuôn mặt dần dần biến sắc. Đúng là không thể nói dối nhưng cũng không thể nói thật. Tâm trí cứ bị ràng buộc giữa sự thật và nói dối khiến đầu cô rối bời.
- Cậu ra đi thì dễ nhưng cậu có nghĩ khi cậu ra đi Dương Tuấn Kiên phải chịu như thế nào không. Tớ không biết là hai người chia tay như thế nào nhưng năm năm qua Thần Phong kể với tớ thì cậu ta chỉ biết công việc, rượu, thuốc lá. Đấy là chu trình một ngày của cậu ta
Ngôn Di vừa nói vừa nhìn hành động của Ngọc Anh rồi tay cầm ly rượu van đỏ, uống cạn rồi nói tiếp:
- Tớ biết cậu không phải người như vậy nhưng thật sự lần này cậu quá ích kỉ. Cậu bỏ đi lại còn nói dối sang nơi khác khiến Dương Tuấn Kiên trong sáu tháng đầu ngày nào cũng tìm cậu chẳng khác nào kẻ bại liệt. Cậu đi như vậy, tớ không biết cậu có buồn ra sao nhưng nỗi buồn của cậu có bằng