Cả buổi chiều Ngọc Anh chỉ hết ăn rồi uống rồi xem phim, được một lúc thì lại đọc sách, bức quá cô đành phải gọi điện cho Ngôn Di, rủ Ngôn Di đi chơi buổi tối cho đỡ chán, đằng nào thì tối Tuấn Kiên thường về rất muộn.
Cô nhấn số gọi điện cho Ngôn Di thì đầu dây bên kia đáp:
- Sớm biết cậu sẽ gọi rồi, có phải là quá chán không. Tớ nghe nói cậu nghỉ ở studio rồi.
Ngọc Anh đột nhiên mới nhớ đến studio, cô cũng chẳng nói năng gì hết cứ thế mà nghỉ, đã vậy cũng không nói cho Ngôn Di biết, cô ngại ngùng nói:
- Ừ, nghỉ được mấy ngày ngày rồi.
- Vậy giờ cậu làm gì để sống, định bỏ đi tiếp à...
- Được rồi, tối nay ở Vintage đi, cùng nhau nói chuyện
( Tiện thể nói luôn, quán bar của Dương Kính có tên là Vintage nha, bữa giờ chỉ biết chủ chứ chưa biết tên quán)
- Ok, bảy rưỡi ở Vintage, không gặp không về.
Nói xong Ngôn Di cũng cúp máy, cô nghe xong thì lao ngay vào nhà tắm vì giờ cũng đã hơn sáu giờ nếu không nhanh sợ là không kịp mất.
Đúng bảy giờ là Ngọc Anh đã chuẩn bị xong, cô mặc chiếc váy ôm sát màu đỏ, bên trên trễ vai có hai dây để lộ ra hai xương quai xanh mảnh khảnh như muốn đụng nhẹ vào là có thể gãy. Cô cũng rất chú ý là không nên chọn chiếc váy quá ngắn nên chọn chiếc váy dài qua đầu gối, chiếc váy được làm bằng nhung lên cô cũng không quá khó khăn trong việc di chuyển.
Mà cũng hên là những vết hôn của Tuấn Kiên, chỉ cần dùng phấn che là được, không để lộ quá rõ, đã vậy trong quán bar ai chú ý đến cô làm gì. Nên Ngọc Anh không phải lo.
Chuẩn bị xong, cô bước xuống nhà, cầm chìa khoá nhà ra khỏi rồi ấn nút cho tất cả các thiết bị đóng lại. Cô lên chiếc Cadillac rồi lên đường ra khỏi nhà.
Ở bên kia, Dương Tuấn Kiên nhận được một cuộc điện thoại.
Đầu dây bên kia nói:
- Thưa ngài, bà Dương đã ra khỏi nhà.
Tuấn Kiên đáp:
- Đi theo cô ấy, quan sát và bảo vệ cô ấy, nếu như có gì đó xảy ra thì cậu chết với tôi.
- Vâng
Tuấn Kiên cúp máy rồi ngồi bất động một lát. Xem ra con mèo con hôm nay lại dám đi ra khỏi nhà mà không xin phép lời nào rồi, hắn cũng rất tò mò liệu hôm nay cô sẽ đi đâu.
Vintage
Quán hầu như lúc nào cũng đông đúc như thường, Ngọc Anh lái chiếc Cadillac vào bên đường rồi đi vào Vintage, tay cô nhấn số điện thoại gọi cho Ngôn Di:
- Cậu ở đâu, đã đến chưa.
Bên kia, Ngôn Di đáp lại cô:
- Phòng Vip, tầng 5.
- Ok.
Cô gác máy rồi bước vào Vintage, từ khi cô bước vào cho đến khi cô mất hút đi vào thang máy dành cho Vip thì hầu như mọi ánh nhìn đều đổ dồn hết vào cô, vì không chỉ xinh đẹp mà nó còn thể hiện sự quý phái, sang trọng và điều đó không có gì sai khi cô là vợ của Tuấn Kiên, ông chùm kinh tế ở Bắc Kinh.
Cô bước vào phòng Vip thì thấy Ngôn Di đã ở trong đó. Xem ra Ngôn Di còn liều hơn cả cô, Ngôn Di mặt chiếc váy xẻ cao lộ đôi chân trắng nõn, đúng không hổ danh là có máu liều trong người.
Ngọc Anh ngồi xuống rồi nhìn xung quanh phòng nói:
-