Hai người trở về nhà, nằm trong căn phòng với chút ánh sáng len lỏi nhạt màu cánh gián màu vàng. Hai thân thể lỗ loà nằm cạnh nhau sau trận hoan ái nồng nhiệt.
( Mình sẽ không viết cảnh H, thay vào đó sẽ tập trung vào " Hãy yêu em thêm lần nữa ", viết nhiều sẽ bị trùng lập, đọc sẽ chán nên thay vào đó mình sẽ không viết nữa, thông cảm nha). Truyện Khoa Huyễn
Ngọc Anh gối đầu lên tay Tuấn Kiên, cô từ từ kể hết mọi việc bắt đầu từ ngày cô trở về từ Chu gia, đột nhiên hắn quay lưng, lấy ra một hộp nhỏ. Hắn mở ra, lấy chiếc nhẫn với một viên kim cương lấp lánh, nhỏ xíu đính lên nhẫn, thiết kế rất nhỏ và thanh mảnh, không quá cồng kềnh vì hắn biết cô không thích mấy thứ xa xỉ.
Tuấn Kiên đeo nhẫn vào tay cô, hắn cầm tay cô hôn lên đó một cái rồi nói:
- Từ nay, anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh một lần nữa.
Hắn cũng nói cho cô biết về sự thật rằng ba cô không phải là người giết mẹ hắn, điều ba cô có lỗi là ông ta quá đào hoa, điều đó gây ra nỗi khổ cho cả hai người phụ nữ của ông. Nhưng không có nghĩ mẹ hắn mất là do ông, mà là do mẹ kế của cô.
- Ngày mai chúng ta sẽ đi tới một nơi được chứ?
- Ừm.
Cả hôm đó, tưởng chừng là sẽ được ngủ nhưng nữa đêm, cơn đói bụng của hắn lại liên tục kéo đến. Khiến hắn luồn lách thơm lên từng thớ thịt của cô từ cổ xuống chân, và cả đêm đó cô mất ngủ.
Sáng hôm đó, cô ráng hỏi thật lâu rằng cả hai sẽ đi đâu nhưng không nói nữa lời, đợi khi cô thức dậy là đã trưa và cô đang ở giữa Thành Phố T. Nơi đây cũng không có ích kỉ niệm của cô, đây là nơi lưu giữ nhiều thứ nhất từ lời tỏ tình khô càn nhất hay lần suýt chết của cô.
Ngọc Anh định sẽ đến thăm Ngôn Di và Minh Nguyệt nhưng giờ cô cũng mới biết thêm sự thật là họ đã chuyển lên Thượng Hải sống. Chỉ năm năm mà Ngôn Di đã kết hôn với Thần Phong, cũng đã có hai đứa con, đã vậy còn có nhiều chuyện xảy ra với gia đình Ngôn Di.
( Nhiều chuyện gì thì để qua kia rồi nói tiếp nha)
Hắn cũng đã mua căn hộ ở đây. Căn hộ đã được hắn mua từ năm năm trước, theo lời của mọi người ở đây thì hình như cứ một năm đúng ngày cô đi là hắn lại đến đây một lần, ban đầu cũng nghĩ là đã có vợ con nhưng rồi hắn ngày chỉ thấy hắn thủi lủi một mình từ nhà ra và từ nhà vô, chẳng có ai.
Rồi đến chiều là ra biển, đứng đó một lúc thì lại về, cứ lập đi lập lại như vậy trong vòng một tuần, cứ như vậy cho đến năm năm sau thì lần này họ lại thấy hắn xuất hiện cùng một người con gái.
Họ nói với cô:
- Chắc hẳn cô rất sướng nhỉ, có chồng thâm tình đến vậy cơ mà.
- Dạ.
Cô chỉ cười với họ rồi bước vào nhà, cô lao vào ôm lấy cánh tay hắn, cô cũng hôn lên má hắn một cái rồi nói:
- Chắc anh đã rất cô đơn nhỉ? Nhưng giờ đây đã có em rồi, anh không cần phải đến đây một mình nữa.
Tuấn Kiên thình lình nhấc bổng cô lên, xoay vòng cô một lúc rồi đè