Đúng như lời hắn nói, ngay sáng là cô và hắn đã trở về ngay căn hộ. Với ý định là sẽ đi tất cả nơi của Thành phố T nhưng giờ đây cô phải trở về Bắc Kinh.
Căn bệnh này đúng là giết cô, chỉ mới ra đây một ngày mà phải trở về liền. Trên máy bay, ruột gan như cồn cào, làm cô như muốn nôn hết ra nhưng vẫn phải kiềm lại.
Vừa trở về là cô lao ngay lên chiếc ghế salon, quá mệt mỏi sau chuyến bay nên cô ngủ ngay một giấc. Hắn thì bận bịu với công việc trong bếp, hắn chưa bao giờ nấu cho cô bữa nào đoàng hoàng.
Lần đầu tiên hắn nấu cho cô thì cũng là ngày cô ra đi, bây giờ hắn muốn nấu cho cô một bữa dù cho nó cũng chỉ là tô cháo nhỏ nhoi nhưng tương lai thì còn rất nhiều cơ hội.
Tuấn Kiên bưng tô cháo thịt bầm cùng với trái trứng còn nghi ngút khói lên bàn, tay hắn cởi tạp dề ra rồi nhìn về phía salon, hắn gọi lớn:
- Ngọc Anh.
- Ngọc Anh
Gọi đến tiếng thứ hai, hắn mới đi đến trước ghế salon, hắn nhìn tướng ngái ngủ của cô rồi nhẫn nại gọi thêm lần nữa:
- Chu Ngọc Anh.
Cô không nhúc nhích cũng không có động thái gì, lúc đó hắn định cuối xuống bế cô lên thì cô lại nói:
- Biết rồi.
Cô lim dim mở mắt, cô đưa hai tay ra nhìn về phía hắn rồi nói:
- Bế em.
Hắn thở dài rồi cũng chịu cúi người xuống bế cô lên, hai chân cô vòng qua người hắn, tay thì ôm cổ hắn, đầu rúc vào hõm cổ hắn nhìn cứ như trẻ nhỏ đang nằm trong lòng ba mẹ. Cũng đúng, vì hắn rất cao, tận 1m9 còn cô thì tầm cũng chỉ có một mét năm mươi mấy.
Hắn bế cô ra ghế nhưng cô không chịu xuống thì hắn cũng đành để cô ngồi lên đùi hắn. Trong lúc để cháo nguội, tay hắn để sau eo cô, tay còn lại vuốt tóc của cô. Từng gợn tóc của cô được chải thẳng sau cơn rối bù xù, cô thấy thế mới nói:
- Em không phải là sủng vật.
Hắn cứ vuốt ve cô rồi ôm cô như thể đang ôm một chú mèo con, và cô không thích mèo, nó cứ như khắc tinh với cô.
Tuấn Kiên tay vẫn vuốt tóc cô rồi nói:
- Anh cũng không nuôi sủng vật.
Cháo cũng đã nguội dần, hắn mới đẩy đầu cô ngược ra sau, hắn hôn lên chiếc trán đầy mồ hôi rồi nói:
- Ăn cháo nào.
Cô vẫn vậy, không thay đổi nói:
- Không muốn ăn.
Dù là rất đói nhưng nghĩ tới việc vừa đi máy bay xuống, đầu óc còn choáng váng, cộng thêm phần buồn nôn nên cô không muốn ăn.
- Nếu không ăn thì lại phải vào viện đấy.
Nói thế cô lại sợ, cô sợ mọi thứ ở bệnh viện, cũng là vì bỏ ăn mệt dạ dày cô mới như vậy, cô nói:
- Vậy anh đút em đi.
Hắn cũng không nói gì, múc từng muỗng cháo rồi thổi đến khi nguội chỉ còn chút nóng thì mới đưa vào miệng cô.