Hôm đó về đến nhà, Thần Phong liền nằm ngay xuống sopha rồi đặt tay lên trán tự hỏi tại sao hôm nay bản thân mình lại tốt đến vậy, lo lắng cho một người là việc cả đời hắn chưa từng nghĩ tới vậy mà có một cô gái khiến hắn chăm sóc đến thế.
Cô cũng về nhà thay đồ, ăn cơm rồi theo hướng dẫn của hắn xoa bóp chân mà chân cô giờ cũng đỡ hơn nhiều. Hắn cũng không tệ đến mức kì lạ như cô đã nghĩ.
Tối hôm đó, cô thay đồ rồi đến Rouge vì là ngày đầu nên cô muốn đến sớm một chút. Tầm sáu giờ là cô đã có mặt tại Rouge, và giờ làm của hầu hết các nhân viên ở đây là từ sáu rưỡi đến mười giờ, đó là không tính làm thêm giờ. Mặc dù công việc nhẹ nhàng nhưng cũng nguy hiểm không ít, đặc biệt là đối với con gái mà làm trong quán bar.
Sau khi làm quen với công việc thì cô cũng khá tháo vát nên được quản lí khen, nhưng thật sự là rất mệt. Ban đầu cô nghĩ đây chỉ là quán bar bình thường mới mở nên ít khách nhưng nào ngờ nó còn đông và sôi nổi hơn các quán bar khác.
Bỗng đang ngồi nghỉ tay một lát ở góc phòng thì cô lại nhận được lệnh mang đồ ăn ra cho khách:
- Ngôn Di, em bưng khay thức uống ra bàn 15 đi.
Cô đứng lên, nhẹ giọng đáp lại:
- Dạ vâng.
Cô chưa kịp đưa nước uống ra cho khách thì bên trong lại réo khiến cô hối hả đặt đồ xuống rồi lẹ làng nói:
- Chúc quý khách ngon miệng.
Vừa nói xong thì cô cầm khay đi nhanh vào phía quầy nhưng đi giữa đường cô lại đụng vào một dáng người nhưng cô không quan tâm anh ta mà chỉ hối hả nói:
- Xin lỗi anh.
Rồi cô đi vào bên trong để lại bóng hình vẫn còn ngước nhìn cô đến tận khi cô đi mất.
Sau một lúc thì rốt cuộc cô cũng đã được nghỉ ngơi một lát, có cuộc gọi điện đến máy của quản lí khiến cô ấy phải rời đi rồi nhắc nhở cô:
- Em chú ý khách order đồ ăn nha, sếp bỗng nhiên gọi chị.
- Vâng.
Vừa nói xong thì đã có khách gọi món nên cô đi nhanh qua đó đợi khách lựa chọn.
Phòng Vip
Dung Ân - quản lí của Rouge vừa bước vào thì đã thấy khí lạnh bắt đầu tỏa ra từ mấy người đàn ông này. Trong đó gồm hai người đàn ông, đầu tiên là Dương Kính và thứ hai chính là Thần Phong. Không có Tuấn Kiên là vì giờ này lo mê chuyện tình cảm ở Bắc Kinh rồi nên không đi được.
Dung Ân là người cũng đã trưởng thành và làm việc với Thần Phong cũng khá lâu nên cô ta biết nếu đã bị gọi lên thì sớm muộn gì cũng sẽ có việc chẳng lành xảy ra, Dung Ân tiến đến gần Thần Phong rồi thật nhẹ giọng thể hiện sự sợ hãi rõ rệt trên mặt nói:
- Mạc tổng gọi tôi có chuyện gì vậy ạ?
Hắn dựa người vào salon, tay vẫn đang cầm ly rượu rồi lạnh giọng hỏi:
- Dạo này mới tuyển thêm nhân viên à?
Dung Ân khó hiểu nhưng cũng rất nhanh đáp:
- Vâng vì quán thiếu phục vụ nên hôm qua vừa mới tuyển thêm một cô phục vụ.
- Tên gì?
- À.... tên là Bạch Ngôn Di.
Thần Phong lẩm nhẩm cái tên Ngôn Di, đúng là cái tên rất hay. Hắn cười tà mị, đưa ly lên uống hết rượu trong ly rồi nói:
- Gọi cô ấy mang lên đây chai Bourbon Whisky.
- Nhưng cô ấy chỉ phục vụ bàn nên cô ấy không thể....
- Tôi không nói lần hai.
Thấy vậy, Dung Ân cũng phải gật đầu rồi lui ra khỏi phòng.
Thần Phong nhìn sang Dương Kính đang ngơ ngác thì nói tiếp:
- Cậu tìm tất cả tài liệu ghi chép về cô ấy đi.
Dương Kính ngẩn ngơ, giờ mới biết được rằng là bạn thân mình cũng biết hứng thú với con gái rồi đấy à, rồi mang giọng giỡn cợt nói:
- Nè, đừng nói cậu thích cô ấy nhá, trước giờ chỉ toàn ngủ với người ta một đêm là xong giờ lại còn tìm hiểu về người ta à. Con gái ấy như thế nào vậy?
Thần Phong tỏ vẻ khó chịu vì độ nhiều chuyện của Dương Kính, rồi hắn lạnh lùng đáp:
- Tôi chỉ hỏi cậu tìm hiểu thôi, sao lại hỏi nhiều vậy.
- Được được, vậy cô ấy tên gì tôi quên mất rồi.
Hắn nhớ đến từng câu chữ của tên cô rồi chăm chú nhìn vào chai whisky đã hết nói:
- Bạch Ngôn Di.
- Ồ, Bạch Ngôn Di, rồi ok mai sẽ có kết quả.
Dương Kính cũng rất bất ngờ. Nếu nói về Tuấn Kiên thì hắn yêu Ngọc Anh cũng hết sức bình thường vì chuyện tình năm xưa của hắn làm bạn thân không thể không biết còn bây giờ là Thần Phong thì có hơi lạ vì trước giờ phụ nữ qua tay hắn chỉ một đêm là hắn chẳng thèm nhớ mặt vậy mà Bạch Ngôn Di, cô gái lại khiến Thần Phong hứng thú nay cũng là Dương Kính tò mò muốn biết cô như thế nào.
Lầu một
Dung Ân vừa bước xuống cầu thang thì đã nhanh chóng gọi Ngôn Di lại, vẻ mặt có chút khó xử
Ngôn Di cầm khay đồ ăn vẻ mặt mệt