Bảy rưỡi cô có mặt ở công ty cũng thật may vì hắn chưa tới, cũng như thường ngày cô dọn dẹp phòng hắn rồi mới làm việc, nó dường như cũng trở thành thói quen.
Cô quay trở lại làm việc sau được một lúc thì điện thoại reng lên, cô một đánh máy một tay cầm điện thoại lên thì bên đầu dây bên kia là hắn gọi cô vào phòng
Cô nhanh chóng dừng tay, nhanh nhẹn đến trước cửa phòng hắn. Mở cửa ra, cô nhìn thấy thứ làm cô đứng sững lại, đầu óc cô bay giờ chỉ tự hỏi trong đầu người phụ nữ này là ai
Cô gái với mái tóc hồng đậm dài ngang lưng, nước da trắng mịn màng cùng đô môi đỏ chót mặc chiếc váy quá ngắn khoe trọn đôi chân thon gọn. Cô nhìn người phụ nữ ấy thì nhìn lại mình cảm thấy bản thân chẳng là gì
Cô ả là con gái duy nhất của Tống gia, tên là Tống Như Kỳ người con gái được uống chiều hết sức làm cô ả suốt ngày chỉ biết ăn chơi, nhõng nhèo bên cạnh đàn ông. Nhưng cô ả chẳng mảy may quan tâm vì cô được bố mẹ yêu thương mà ai dám động đến cô. Nhưng những người đàn ông cô gặp không phải là kẻ thích tiền thì cũng chỉ thích than hình cô chứ mấy ai yêu cô thật lòng. Và người mà cô thầm thích từ bé Tuấn Kiên. Nhưng hắn ta chẳng quan tâm gì cô nên Như Kỳ đành chủ động
Ngọc Anh từ nãy giờ nhìn Như Kỳ hết nũng nịu đòi hắn đưa đi chơi rồi ăn cơm nhưng hắn chẳng nói gì, vậy cô đành nói: " Chủ tịch tìm tôi có việc gì?" Cô nói với giọng lạnh nhạt
Hắn nghe rồi đứng dậy tiến nhanh về phía cô
Thấy hắn tiến gần, cô thấy người mình như nóng lên, tim đập nhanh liên hồi rồi cô tự hỏi bản than rằng liệu có phải mình đã thích hắn hay đây chỉ là