Ngôn Di có chút kinh ngạc, công việc của cô mà cô còn không được quyết định, hắn lấy đâu ra quyền. Nắm tay thành quyền, cố để nuốt đi tâm trạng uất ức của cô, rồi cô cũng phải nói:
- Nhưng tôi còn phải chăm sóc mẹ.
Hắn cũng không bất ngờ vì biết chắc cô sẽ nói đến lí do này, hắn khẽ cười rồi nói:
- Mẹ cô sẽ có người lo, giờ đây bà ấy cũng là mẹ tôi, cô không phải lo.
Ngôn Di tròn xoe mắt như chú mèo con nhìn hắn, cô không ngờ người như hắn lại có thể nói đến như vậy, nhưng Thần Phong thì khác nhìn bộ điệu ngây thơ của cô thì hắn lại cảm thấy ghê tởm đến phát lạ, hắn nói:
- Đừng bao giờ nhìn tôi với ánh mắt đó, cũng đừng nghĩ là tôi sẽ tốt với cô.
Nghỉ một hơi, hắn lại tiếp lời:
- Tối nay có tiệc, tôi sẽ về sớm, lo ở nhà chuẩn bị.
- Nhưng tôi không muốn đi...
Hắn nhíu mày lại nhìn cô rồi tự nhiên tiến về phía cô, tay hắn giữ lấy cằm cô rồi nói:
- Từ khi nào cô được phép lên tiếng vậy, không phải quyền của cô.
- Đừng để tôi phải nhắc nhiều lần, cô là người khiến tôi phải phá kỉ luật của mình rất nhiều lần đấy.
Thần Phong quen cũng nhiều, biết cũng nhiều, hiểu cũng càng nhiều. Phụ nữ ai không ham mê phú quý, ít ai ngây thơ trong sáng nhưng hắn ghét nhất là loại cứ tỏ vẻ ngây thơ nhưng bên trong lại thâm độc và cô chính là người hắn nghĩ như vậy. Nhưng cũng không ít sự húng thú mà chơi đùa.
Thần Phong đi ra khỏi nhà thì lúc này cô mới thực sự thoải mái, cô ít nhất cũng muốn ra ngoài mua thuốc tránh thai nhưng xem ra là không được. Nhớ đến tối qua, hắn không hề dùng bất kì biện pháp nào, nghĩ đến việc có thai con hắn, cô lại thấy khủng hoản vô cùng.
Từ sáng đến giờ, cô vẫn chưa thấy dì Trần, cô cứ lấp ló đi tìm khắp nơi, rồi cô quyết định đi ra ngôi nhà thứ hai phía sau cánh cửa bên cạnh toà biệt thự của hắn.
Ngôi nhà được thiết ra vô cùng cổ kín nhưng không kém phần độc đáo, đã vậy phía sau biệt thự lại còn có biển nối dài, lúc này Ngôn Di ngạc nhiên không kém, còn bên cạnh là cánh cửa mở ra ngôi nhà thứ hai. Nơi đấy chính là nơi mà dì Trần đang ở. Cô vừa định mở cửa thì có tiếng vang lên:
- Di Di, con làm gì vậy?
Cô ngạc lại, người nổi hết da gà, cứ như đang xem phim kinh dị, ai ngờ sau lưng là dì Trần
- À, con định tìm dì ấy mà.
- Sáng nay dì bận phải thu xếp đồ đạc, ba dì dưới quê lại ốm rồi, tụi con ở lại tự chăm sóc nhau nha.
Cô ngẩn người, nếu nói thế thì giờ đây trong nhà chỉ còn cô với hắn. Trong ngôi nhà rộng lớn này, chỉ có cô với hắn thì đúng là ác mộng.
- Vậy sao dì.
- Ừ, vậy thôi, giờ dì ra bến xe, có gì thì cứ gọi cậu chủ là được, không phải lo.
Điều bà nói là không lo chính là thứ cô lo nhất, gọi cho hắn, chỉ cần nghe thấy giọng hắn gằng lên là tim cô như muốn đứng lại. Ở nhà mẹ nuông chiều hết mực, giờ lại bị chồng hành, đã vậy chồng cô là người khiến đời cô chao đảo như thế này.
- Dạ vâng
Tối hôm đó, đúng như lời hắn nói, Thần Phong trở về cũng khá sớm. Hắn vào nhà không thấy ai, cũng không thấy tiếng động gì, hắn mới lên phòng, vừa mở cửa phòng ra thì nghe tiếng nước rì rào chảy.
Thần Phong bước vào phòng cô, hắn rút ra điếu thuốc trắng rồi đứng bên cạnh cửa sổ. Tâm trạng rối bời, hắn cũng không cảm thấy sai khi đối với cô như vậy nhưng cũng cảm thấy xứng đáng. Đứng một lát lâu không thấy cô ra hắn mới lại gần phòng tắm rồi mở cửa ra.
Ngôn Di gục đầu vào thành bồn tắm, tay chân cô mềm nhũn, tay thả lỏng xuống nước, hắn cau mặt lại rồi tiến vào phòng tắm. Hắn xắn quần áo lên rồi bước luôn vào bồn, hắn lay người