Ngôn Di đương nhiên là biết công việc của Thần Phong rất quan trọng nhưng cô vẫn thấy thất vọng khi hắn ra đi.
Thiên Kình thấy vậy mới nói:
- Thưa phu nhân, cô cũng đừng buồn, Mạc tổng sẽ quay lại ngay.
Ngôn Di đột nhiên thở dài, cô than:
- Cậu thì biết cái gì, tôi làm vợ thì đương nhiên là phải biết nhưng hôm nay là chủ nhật mà.
- Tôi không trách cậu, chúng ta đi ăn đi, hôm nay coi như là bao cậu một bữa, cũng lâu rồi tôi không biết về công việc của Thần Phong.
Thiên Kình đáp nhẹ:
- Vậy thì có hơi.....
Ngôn Di khẳng định lại ngay:
- Không sao, tôi sẽ nói anh ấy, cậu cũng đi nhiều rồi, cũng giúp chúng tôi rất nhiều.
Trong đầu Thiên Kình bỗng nghĩ ra một việc, anh nói:
- Hay để tôi mời phu nhân một bữa, coi như là báo đáp lần trước phu nhân nói giúp tôi với Mạc tổng.
Ngôn Di thấy ý kiến này rất hay, Thiên Kình ngại thì anh mời vậy, vậy cũng chẳng cần phải ngại, cô nói:
- Được, hôm nay tôi muốn ăn lẩu.
Ngôn Di vừa xoay mặt lại là thấy một cô gái, cô né qua, đi qua bên cạnh nhưng cô ta lại chặn cô lại, nhưng cô nghĩ là trùng hợp nên cô nhường đường cho cô ta đi trước nhưng đột nhiên Thiên Kình nói:
- Chào thư kí Hàn.
Ngôn Di ngẩn người ra một lúc, cô chưa biết nói gì, nhưng rồi cô ta nói trước:
- Xin chào Mạc phu nhân, nghe danh cô đã lâu, nay mới được gặp mặt.
Hàn Phi Vũ còn đưa tay ra, như muốn bắt tay với cô nhưng Ngôn Di lại không muốn, cô đáp:
- Hân hạnh được gặp thư kí......
Thiên Kình đột nhiên bổ sung:
- Thư kí Hàn.
Ngôn Di "ồ" lên một tiếng. Cô chỉ giả vờ cô ta một chút, để xem cô ta như thế nào nhưng đúng như cô nghĩ đúng là loại cao tay, cô ta rút tay lại nhưng vẫn kìm lòng lại, đối với Ngôn Di, cô ta là loại biết lùi một để bước mười, loại người này đối với Cẩm Liên Hoa còn ghê hơn nhiều nhưng mà cô khinh. Loại người như cô ta cũng đâu cần đi mồi chài chồng cô làm gì, hoàn toàn có thể kiếm cho mình một người thật sự yêu mình, việc gì phải làm vậy.
Hàn Phi Vũ thấy cô hơi yên lặng nên lên tiếng:
- Tôi tên là Hàn Phi Vũ, nếu cô rảnh, để tôi mời cô bữa cơm.
Ngôn Di định từ chối nhưng thôi, nếu cô ta đã muốn đấu thì để cô cho cô ta xem, sức cô ta đến đâu.
- Được thôi, Thiên Kình, hôm nay tôi đi ăn với thư kí Hàn, phiền anh nhắc lại cho Phong. Nếu không anh ấy quay lại tìm không thấy, có khi sẽ lật tung cả cái Thượng Hải này lên mất.
( Tất cả chỉ là chém gió, ngoài đời làm gì có, tui chém thế thôi nhé.)
Thiên Kình liền đáp:
- Vâng thưa phu nhân.
Hàn Phi Vũ lập tức đen mặt, cái tên "Phong" trong miệng của Ngôn Di phát ra, không có một chút ngượng, như thể đã gọi từ rất lâu, vậy là cô ta chưa hề biết.
Ngôn Di nói