Dương Kính cũng ra về được một lúc, giờ căn nhà cũng chỉ còn cô và hắn. Thần Phong thì vẫn vậy, hắn như là ngủ trên đùi của cô, còn Ngôn Di thì cứ ngắm nghía khuôn mặt hắn rồi sờ đầu hắn, như bà mẹ đang cưng nựng đứa trẻ vậy.
Ngôn Di cũng đang quan tâm đến câu nói cuối cùng của Dương Kính trước khi anh ta ra về. Cô nhớ lúc đó Dương Kính có nói một câu là:
- Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì cô đừng quên rằng cô là người con gái đầu tiên có được trái tim của Mạc Thần Phong.
Câu nói này không phải là một câu nói bình thường mà nó giống như một lời nhắc nhở cô vậy, nó mang đến cho cô một cảm giác rất bất an nhưng cũng an tâm được một phần vì người mà hắn yêu chính là cô.
Ngôn Di biết Thần Phong là người như thế nào, hắn sống ra sao, có tốt như thế nào, xấu ra sao, nhưng hôm nay cô vẫn muốn một điều, đó chính là được yêu Thần Phong vầ gặp được hắn ở thành phố phồn hoa Thượng Hải này.
Lúc sáng tỉnh dậy Thần Phong chỉ còn cảm nhận được hơi ấm trên giường chứ chẳng thấy Ngôn Di, trong khi hắn đang định vòng tay ôm cô nhưng cô đã không còn ở trên giường. Dù là chỉ không có trên giường nhưng hắn cảm thấy giống như cô cũng không còn ở căn nhà này nữa.
Thần Phong lao ngay xuống giường, hắn đi xuống nhà dưới, miệng thì gọi tên cô:
- Di Di, em đâu rồi?
Mãi mà chẳng có ai đáp lại, hắn dần cảm thấy mất kiểm soát, đột nhiên hắn có cảm giác không còn cô nữa, cô đã đi mất rồi, hắn khuỵ xuống sàn, tay ấn ấn hai bên thái dương.
Bỗng nhiên hai mắt hắn nhoè dần, nước mắt hắn bắt đầu lan dần ra từ hai hốc mắt của hắn. Tay hắn bất giác sờ lên gò má mình, đã có hai giọt nước mắt đang rơi dài trên đấy.
Thần Phong biết hắn muốn điên thật rồi, hắn lần đầu mới biết khóc, lần đầu biết sợ cảm giác mất mát một người.
Nhưng càng phía xa kia hình như hắn lại cảm thấy có ánh dương, Ngôn Di từ xa lao vào hắn, cô cũng quỳ xuống.
Ngôn Di sửng sốt khi thấy nước mắt lăn dài trên má hắn, cô lấy tay chùi ngay, cô cau có nói:
- Anh sao vậy, sao lại xuống đây, tối qua anh uống nhiều nên đau đầu, lên trên kia ngủ đi.
Thần Phong trong chốc lát đã ôm chầm lấy cô, hắn ôm cô thật chặt như không muốn để cô đi, nhưng hắn rất sợ ngày nào đó cô sẽ phát giác ra, hắn nói:
- Em sẽ luôn yêu anh chứ?
Ngôn Di nhìn hắn cười ôn nhu, cô đáp như chắc nhịt:
- Đương nhiên, dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn sẽ yêu anh.
Sau ngày hôm đó trở đi, mọi thứ dường như cũng trở lại bình