*
Tiểu nha đầu Cố Khanh Ca ngẩng đầu, nhếch môi nói: "Ta sẽ không hại ngài." Ý là, cái khác nàng không muốn nói nhiều.
Đường Khiếu nhìn nàng, lại hỏi: "Ngươi biết họ bỏ độc khi nào? Vì sao không trực tiếp nói với ta?"
"Chính là ngày đầu tiên ta lấy chén cháo của ngài, lúc đó mà nói cho ngài, ngài sẽ không tin." Giống như hôm nay, nếu người Nhị phòng không tới, chắc ông cũng không tin nàng dễ như vậy.
Đường Khiếu chớp mắt lên, xác thực, nếu ngày đó nàng nói chén cháo kia có độc, hắn đoán, trước tiên hắn sẽ bắt nàng lại thẩm vấn, nàng rốt cuộc là ai? Đến Đường gia với mục đích gì? Mà kiểu như vậy, sẽ kinh động đến người Nhị phòng.
"Thanh Tri, mời Hứa lão qua đây." Hắn trầm giọng phân phó.
"Vâng." Hộ vệ thanh niên đáp, nhanh chóng rời đi.
Không bao lâu, một lão giả đeo hòm thuốc theo Thanh Tri đi vào chủ viện: "Gia chủ." Lão giả hành lễ một cái.
"Hứa lão, ngươi tới xem những đồ ăn này có độc không." Đường Khiếu ra hiệu.
Nghe vậy, Hứa lão hơi ngẩn ra, vội vàng kẹp một miếng lên ngửi, sau dùng ngân châm kiểm tra, đều không màu không mùi, dùng ngân châm thử cũng không ra.
Lão giả ngừng một chút, lấy vật gì đó trong hòm thuốc ra bôi lên ngân châm, thử một lần nữa, ngân hiện lên màu đen, hắn cả kinh tay run lên: "Gia chủ, những thức ăn này đều có kịch độc, không màu không mùi, nếu ăn vào, chỉ sợ là..."
Thấy ngân châm biến đen, đôi mắt Đường Khiếu trầm xuống, trầm giọng quát lên: "Thanh Tri, đi bắt người nhị phòng lại cho ta!"
"Vâng!" Thanh Tri lĩnh mệnh, mang theo hộ vệ đi tới Nhị phòng.
Nhị phòng lúc này, đã sớm nhận được tin tức.
"Hắn nhất định đã phòng bị! Bây giờ còn mời cả Hứa lão, xem ra, chúng ta chỉ có thể cứng đối cứng với bọn hắn!" Đường Diệu Lương ánh mắt âm trầm, cầm lệnh bài đưa cho Đường Sương: "Con