Dược Môn Tiên Y

Bóp nát tình cảm


trước sau

*

Tuy mấy năm qua hắn tu luyện ở học viện, kiến thức về thế giới muôn ngàn hắn tăng lên không ít, mặc dù thấy lời hứa thời thiếu niên không quá chính chắn, nhưng mấy năm qua, hắn vẫn luôn ghi nhớ, hắn muốn cưới Ninh nhi, dù tu vi nàng mất hết, dù nàng cả đời chỉ là người bình thường, hắn không thể vi phạm lời hứa thời thiếu niên.

Hắn chỉnh lại biểu cảm, như đem tình cảm mới nảy mầm bóp nát đi, hắn chắp tay nghiêm nghị thi lễ với nàng: "Cô nương, trước đó có nhiều mạo phạm, xin được tha thứ."

Đường Ninh chớp mắt lên, thấy hắn trong nháy mắt có chút biến hóa, không đợi nàng nói, thì thấy một hộ vệ vội vàng đi đến cạnh hắn, nhỏ bên tai.

Vẻ mặt Nam Cung Lăng Vân biến hóa, lúc này nói với thiếu nữ: "Cáo từ." Hắn nhìn nàng thật sâu một cái, liền dời ánh mắt, nhanh chân rời đi theo hộ vệ.

Nhìn thân ảnh hắn rời đi, lông mày Đường Ninh hơi vặn, vừa rồi như nghe thấy hộ vệ kia nói với Nam Cung Lăng Vân Đường gia xảy ra chuyện.

Nhớ tới đội kỵ vệ phóng trên đường, sắc mặt nàng lạnh đi, cũng lập tức tới Đường gia.

Lúc này, trong Đường gia.

"Nhị đệ, không ngờ ngươi không quan tâm tới huyết mạch thân tình Đường gia, lòng lang dạ thú, muốn hạ độc ta, bây giờ, không thúc thủ chịu trói, còn dẫn người xông tới chủ viện, ngươi thật to gan!"

Đường Khiếu âm trầm lấy mặt, tức giận nhìn Đường Diệu Lương dẫn người xông vào, trong lòng tức giận không thôi. Tuy không phải cùng mẹ sinh ra, nhưng hắn tự hỏi, mình chưa từng bạc đãi hắn ta, không nghĩ tới, hắn ta lại rắp tâm hãm hại hắn.

"Ha ha, đại ca, chủ vị Đường gia ngồi lâu như vậy, nên nhường chỗ cho ta ngồi một chút đi, huống chi, nữ nhi ngươi tu vi mất hết, tung tích không rõ, ngươi nói, ngươi chiếm vị trí kia còn có thể làm gì?" Đường Diệu Lương cười lạnh, hắn

có chỗ dựa sau lưng mới không sợ Đường Khiếu đâu!

"Diệu Lương, làm người không thể không có lương tâm, ngươi tự hỏi mình đi, gia chủ đối đãi với Nhị phòng ngươi như thế nào? Ngươi còn làm ra loại chuyện này!" Một tộc lão thở dài.

"Diệu Lương, ngươi đừng sai thêm nữa, giờ quay đầu còn kịp, bỏ vũ khí xuống nhận sai với gia chủ, chúng ta sẽ nói giúp cho ngươi, xin gia chủ tha ngươi một mạng."

"Đúng vậy! Sao ngươi có thể hồ đồ như vậy, làm ra loại chuyện này! Mau mau nhận sai đi! Ngươi cho rằng chỉ bằng mấy người Nhị phòng ngươi, có thể đánh ngã gia chủ sao? Không thể đâu."

Mấy tộc lão thay nhau khuyên nhủ, thực sự không muốn thấy người Đường gia tương tàn nhau.

"Ha ha ha ha ha!"

Đường Diệu Lương ngửa đầu cười lớn, tiếng cười bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt sinh ra thâm độc đăm đăm nhìn bọn họ: "Các ngươi cho là chỉ có người Nhị phòng ta thôi sao? Tới nước này, ta nói cho các ngươi biết, một trong thập đại thế gia đứng đầu ở hoàng thành Âu Dương gia làm chỗ dựa cho ta! Bọn họ đáp ứng giúp ta lên ngồi chủ vị! Càng giúp ta, để Đường gia trở thành bát đại thế gia đứng đầu Thanh Vân thành! Còn cho Sương nhi một danh ngạch vào học viện tu luyện! Nếu thức thời, hiện tại ủng hộ ta, chờ ta ngồi lên chủ vị, chuyện này sẽ không truy xét, các ngươi có thể tiếp tục làm tộc lão Đường gia, nếu không... Hừ!"

Đám người Đường gia nghe hắn nhắc tới người sau lưng là Âu Dương gia một trong thập đại thế gia đứng đầu ở hoàng thành, sắc mặt đều biến.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện