*
Cái tát này, lực quá mạnh, khiến mặt Đường Diệu Lương sưng lên, khóe miệng có máu chảy ra.
Hắn hận hận ngẩng đầu, ánh mắt như rắn độc đăm đăm nhìn ông, mang theo âm trầm không có ý tốt: "Đường Khiếu, ngươi biết nữ nhi bảo bối của ngươi sao rồi không?"
Nghe vậy, cả người Đường Khiếu chấn động, ánh mắt co rút lại, đi lên nâng vạt áo hắn lên, giọng nói mang theo tia rung động: "Không phải Ninh nhi tự đi? Là ngươi bắt đi?"
Giờ phút này, hắn bị Đường Khiếu tát tức giận không thôi hắn cũng muốn để Đường Khiếu nếm thử tư vị sống không bằng chết, lòng như dao cứa, nghĩ có người Âu Dương bên ngoài, hắn không kiêng nể gì cả cười một cách sảng khoái: "Ta cho ngươi biết! Đại ca tốt của ta, chính ta đã đánh ngất nữ nhi bảo bối của ngươi, rồi đem nàng ta cho Thất Sát Các, ngươi đừng nghĩ nàng còn sống quay trở về, nàng ta đã chết lâu rồi, mà chết vô cùng thê thảm! Ha ha ha ha ha!"
Những người Đường gia nghe vậy khiếp sợ không thôi, không thể tin nhìn Đường Diệu Lương, hắn bị điên đến mức nào mà có thể ra tay với cháu gái mới mười mấy tuổi?
"Ngươi chết đi!"
Hai mắt Đường Khiếu ửng đỏ, sát ý cả người sôi trào, ông buông tay nắm vạt áo hắn, trực tiếp bóp cổ họng hắn.
"Ngươi chết đi!"
Hai tiếng ngươi chết đi, đủ thấy lòng ông lúc này nổi hỏa, ông bắt lấy tay Đường Diệu Lương, bóp hắn đến nỗi mặt hắn phát tím, không thở nổi.
"Phụ thân!"
Đường Sương chạy vào, ôm lấy tay Đường Khiếu, khóc cầu: "Đại bá, Đại bá, người đừng gϊếŧ phụ thân ta, Đại bá..."
Nhưng mà, nàng ta thừa dịp đến cạnh Đường Khiếu, cũng nhân cơ hội mọi người xung quanh không phòng bị nàng ta, nàng ta đè ám tiễn trong ống tay xuống, nhắm chuẩn bắn vào ngực Đường