*
Tại lầu hai, Hắc Phong nhìn một màn kia, không khỏi sợ hãi xen lẫn vui mừng: "Thì ra thiếu nữ kia là nữ nhi Đường Khiếu, quá tốt rồi! Thì ra nàng không bị gϊếŧ chết, có điều, bộ dạng Đường Khiếu eo hổ lưng gấu, sao sinh ra một nữ nhi xinh đẹp như vậy?"
Nghe vậy, Ám Nhất nhìn hắn, yên lặng dời mắt. Con gái không theo cha, dĩ nhiên theo mẹ rồi, cái này còn phải nói sao?
"Các ngươi có cảm thấy, nữ nhi Đường Khiếu có chút quen mắt không?" Mặc Diệp nhìn thiếu nữ kia, vẫn không nhớ nổi người này đã gặp nơi nào.
"Thấy quen mắt?"
Hắc Phong nghe xong, không khỏi nhìn thêm vài lần, lắc đầu: "Chắc chắn chưa thấy qua, thiếu nữ đẹp như vậy, nếu mà thấy, chắc chắn ta sẽ nhớ."
Ám Nhất suy nghĩ một lát, cũng mở miệng nói: "Thuộc hạ cũng chưa thấy qua." Đúng như Hắc Phong nói, thiếu nữ dáng dấp xinh đẹp như vậy, nếu họ thấy qua, sẽ không quên.
Nghe hai người bên cạnh đều nói chưa thấy qua, Mặc Diệp không hao tâm tốn sức suy nghĩ nữa, mà nhíu mày chăm chú nhìn người Âu Dương gia, nói: "Hắc Phong, ngươi đi một chuyến, để người Âu Dương gia thu liễm một chút."
"Vâng!" Hắc Phong hơi ngạc nhiên, không ngờ chủ tử sẽ giúp họ, hắn lập tức ứng tiếng, nhanh chóng đi xuống lầu.
Ám Nhất nhìn về phía Đường gia, hỏi: "Sao chủ tử lại muốn giúp Đường gia?"
"Ở trong Thanh Vân thành, phẩm chất Đường Khiếu không tệ, người Đường gia dám cam đảm đánh một trận quyết liệt với Âu Dương gia, để Hắc Phong đi chuyến này, cũng để miễn mấy gia tộc Thanh Vân rối tung do Âu Dương gia và Đường gia, nếu thật sự đánh nhau, dân chúng trong thành cũng chịu ảnh hưởng, toàn bộ Thanh Vân thành cũng lâm vào hỗn loạn."
Hắn lấy chén trà, giọng nói trầm thấp không nhanh không chậm nói ra: "Chuyện nhỏ thôi, thỉnh thoảng học hỏi tiểu hòa thượng cũng không tệ lắm."
Nghe vậy, Ám Nhất bừng tỉnh, thì ra chủ tử bị Đường sư ảnh hưởng.
Bên kia Đường gia, Đường Ninh rời