*
Chủ sảnh Đường gia.
Mấy vị tộc lão đến đều ngồi hai bên, đợi một hồi, thấy Đường Ninh đi vào, chỉ là, Đường Ninh vào đại sảnh trực tiếp ngồi xuống vào chủ vị, thấy vậy, bọn họ khẽ giật mình sững sờ.
Bình thường chủ vị đều là gia chủ ngồi, xem như mấy tộc lão cũng không ai dám ngồi, mà trước kia tu vi Đường Ninh chưa mất hết, nàng cũng không dám ngồi lên chủ vị, cho nên khi thấy nàng thoải mái tự nhiên ngồi lên chủ vị, cả đám đều lơ ngơ.
"Ta biết các vị có nghi vấn, nhân cơ hội bây giờ mấy người muốn hỏi gì cứ thì hỏi!" Đường Ninh bưng chén trà nhấp một ngụm, sau đó nhìn bọn họ.
Mấy tộc lão nhìn nhau, lúc này đại trưởng lão mới mở miệng hỏi: "Bọn người Đường Diệu Lương làm thế bắt được người? Sao người chạy thoát được? Mấy tháng qua người đi đâu? Tại sao không trở về? Người biết Dạ Vương? Người có biết vì sao hắn giúp Đường gia ta không?"
"Cha con bọn họ đánh ngất ta, sau đó mang ta ra khỏi phủ giao cho Thất Sát Các đưa ta tới một chỗ cách nơi này mấy ngày đường, rồi nhốt ta trong một phòng nhỏ, còn đổ hai bao chuột muốn cắn ta chết, để ta bị hoảng sợ bất lực tuyệt vọng chết đi, nhưng là cái loại chết không toàn thây."
Nàng dừng lại, tiếp tục nói: "Chỉ bất qúa, vận khí ta tốt, lúc thoi thóp có người cứu giúp, dưỡng một thời gian, tới khi thân thể tốt lên mới trở về, còn Dạ Vương, ta không biết, cũng không biết vì sao hắn lại giúp Đường gia chúng ta."
Nghe nàng hời hợt nói xong sự việc, vẻ mặt mấy vị lão tộc biến hóa. Đưa một thiếu nữ mười bốn tuổi không có tu vi nhốt lại trong phòng nhỏ, còn đổ hai bao chuột để cắn chết nàng, cha con Đường Diệu Lương sao có thể nhẫn tâm như vậy?
Đường Ninh đứng lên, hiện ra một vệt cười khó hiểu, nói: "Ta muốn đi xử lý hai cha con Đường Diệu