*
"Nam Cung Lăng Vân! Lời ta nói lúc trước ngươi có nghe lọt lỗ tai không?" Nàng có hơi buồn bực, lời nàng nói đã rõ vậy mà, người này sao lại như vậy?
"Ninh nhi, trước kia nàng đều gọi ta Vân ca ca." Trong mắt hắn mang theo ý cười nhìn nàng, nói: "Nếu nàng cảm thấy Vân ca ca quá thân mật, vậy gọi ta Lăng Vân đi."
"Ta đang nói với ngươi chuyện này sao?" Giọng Đường Ninh đề cao lên, làm mọi người ở đường phố đều nhìn qua, phát hiện mình có chút thất thố, nàng hít sâu một hơi, đè lửa giận phun trong ngực xuống, nhiều lần nói với lòng mình.
Bây giờ nàng là nữ, chú ý hình tượng, bây giờ nàng là nữ, chú ý hình tượng...
"Có một lần ta ngồi tán chuyện với mấy người bạn, nghe bọn hắn nói, muốn theo đuổi nữ tử, da mặt phải dày."
Ánh mắt nóng rực của hắn rơi vào người nàng, nói: "Mặc dù nàng cự tuyệt ta, nhưng ta sẽ không từ bỏ, ta sẽ dùng hành động để nói cho nàng biết, tâm ý của ta đối với nàng."
Chờ lửa giận bùng phát, nhưng chờ mãi cứ như vậy, Đường Ninh chỉ cảm thấy như đánh một quyền vào bông, rất không dễ chịu.
"Tùy ngươi!" Nàng lười nói nhiều với hắn, nhanh chân đi về trước.
Nam Cung Lăng Vân thấy thế, cũng cất bước đi theo, đi bên cạnh nàng, nói: "Ninh nhi, nếu nàng không thích đi dạo trên phố, vậy chúng ta đến Khách Mãn lâu đi! Từ nhỏ nàng thích nhất đồ ăn nhà bọn họ, ta nghe họ mới ra một món mới, chúng ta đi ăn thử?"
"Không có hứng..."
Theo bản năng nàng muốn nói không có hứng thú, nhưng còn chưa dứt lời, trong đầu nhớ tới những món ăn của lâu đó rất ngon, từ sáng tới chừ không biết nên ăn thứ gì, vậy nên nàng không thèm nói một câu, mà đi đến chỗ Khách Mãn lâu.
Ở phía sau Nam Cung Lăng Vân thấy vậy không khỏi bật cười, tính tình này của nàng so với hồi