---Edit Tiên Vô Sắc---
..
"Ngươi theo đường này sau khi rời khỏi đây cũng không chết đói đâu, đi đi!" Nàng vẫy tay, ra hiệu cho nàng ta nhanh chóng rời đi, rồi trở về chỗ cũ.
Thiếu nữ nghe lời nói của nàng, nhất thời ngây dại cả người, nên thấy nàng rời đi, cũng chưa tỉnh táo lại.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai nói mắt nàng đẹp cả, từ lúc còn bé bọn họ nói đây là mắt điềm xấu, là yêu vật gửi gắm, bọn họ đều ghét nàng, ghét bỏ nàng, không cần nàng, tránh nàng như rắn rết, thậm chí nàng còn muốn chọc mù mắt mình đi, thế nhưng, khi tổ phụ còn sống, từng giáo phó với nàng, không được chọc mù mắt mình, nàng mới không nhẫn tâm đâm mù nó.
Bây giờ, lại có người nói với nàng, con mắt của nàng rất đẹp, con mắt này là lễ vật độc nhất vô nhị mà ông trời ban tặng...
Nước mắt, không kiềm được chảy xuống má, nàng vừa khóc vừa cười, như kẻ điên vậy. Đưa tay lau nước mắt, nhìn vệt thân ảnh đang đi từng bước, lúc này mới vội vàng chạy theo.
Đường Ninh rất bất đắc dĩ, cảm thấy thiếu nữ sau lưng như da trâu vậy, muốn đuổi đi cũng đuổi không được!..
Nàng ngừng lại, quay người lại nhìn thiếu nữ cách mình ba bước, bất đắc dĩ nói: "Ngươi đến cùng muốn như thế nào?" Nàng thật sự muốn đánh ngất ta luôn, nhưng lại lo lắng đánh ngất nàng ta rồi, sợ hài cốt cũng không còn.
"Ta muốn theo người." Nàng thấp giọng nói, sợ nàng ấy tức giận nên không dám nhìn.
Đường Ninh xụ mặt, tức giận: "Ta là nam, nam! Còn là đầu trọc hòa thượng nữa, ngươi thấy không? Ngoài nam nữ thụ thụ bất thân ra, hòa thượng không gần nữ sắc! Cho nên, ta không thể cho ngươi theo ta!"
Nàng thận trọng nhìn nàng ấy, nhỏ giọng nói: "Thế nhưng, người rõ ràng, rõ ràng là nữ như ta..."
Nghe vậy, một hơi Đường Ninh mắc kẹt, nàng híp đôi con mắt xinh đẹp, âm thanh lạnh lùng: "Con mắt nào ngươi thấy ta là nữ? Ta