___Tiên Vô Sắc___
"A ..."
Thân thể mất trọng lượng rơi xuống, Đường Ninh hét lên, chỉ thấy gió xẹt qua mặt, áo bào trên người vù vù, ngay lúc nàng cho rằng mình ngã xuống đáy vực, thì cả người nàng bị nện vào trên cây chỗ vách núi, túi y phục trên lưng mắc ở nhánh cây, người cứ đu tới đu lui giữa không trung.
Mặt Đường Ninh hướng xuống dưới, nhìn mây mù che phủ dưới vách núi không thấy đáy, hai tay nắm chặt lấy túi y phục nhỏ, hít sâu một hơi, không dám động loạn.
Cái gọi là túi y phục, là vì lúc trước nàng cởϊ áσ khoác để bỏ những dược liệu hái được vào gói lại làm túi y phục, vì bị nàng cột chặt vào người, nên lúc hung thú chạy như điên cũng không rớt ra, lúc này lại mắc trên nhánh cây, trong nguy hiểm cứu được mạng nàng.
Nàng đưa tay nắm chặt túi y phục, xong mới điều chỉnh hô hấp, dùng sức, mượn lực hai chân trong không khí muốn kẹp nhánh cây, nhưng không kẹp được, hai chân lại lơ lửng trên không trung.
"Câm ... Câm ... Câm ..."
Đột nhiên, đỉnh đầu truyền tới tiếng quạ đen, nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy một thân đen bóng quạ đen trên đầu bay lui bay tới, nhìn về phía nàng kêu oa oa.
Nàng không khỏi cười một tiếng, nói: "Quạ đen báo tin vui? Xem ra đại nạn không chết tất có hậu phúc."
"Hô!"
Nàng thở sâu xả giận, lại mượn lực lần nữa, lần này, hai chân kẹp được nhánh cây, thân thể lật một cái, mượn lực nhánh cây lật toàn người lên, nằm trên nhánh cây.
Mà con quạ đen nghe thấy nàng nói, ngoẹo đầu chuyển động đôi mắt đen nhỏ lưu lưu nhìn chằm vào nàng, cuối cùng vỗ cánh đậu vào cành cây.
Nàng dựa vào cành cây, miệng thở hổn hển, nhìn con quạ đen đậu trước mặt lẩm bẩm: "Thật sự là kíƈɦ ŧɦíƈɦ chết ta rồi, nhớ năm đó tham gia lịch luyện ẩn môn còn không bị như vậy, nếu không phải mạng ta lớn, thì đã đi gặp Diêm Vương gia rồi."
Quạ đen không nhúc nhích, cứ đứng vậy nhìn chằm chằm nàng.
"Ti ... Ti ti ..."
Đường Ninh đang chuẩn