----------Edit Tiên Vô Sắc--------------
Nghe được lời này, một tên hắc y nhân trong đó suy ngẫm, nói: "Chúng ta đuổi tới nơi này đã không thấy tung ảnh của nàng, với khả năng của nàng ta không có khả năng nhanh hơn chúng ta, ta nghĩ có thể nàng trốn về núi lại hay không?"
"Còn chờ gì nữa? Nhanh chóng tìm! Nếu tìm được, gϊếŧ ngay tại chỗ!" Tiếng của tên hắc y nhân cầm đầu vừa hạ xuống, liền quay người trở lại núi.
"Vâng!"
Những người khác vội vàng đáp lời, nhanh chóng đuổi theo.
Nghe thấy tiếng bước chân dần xa, lần này, Đường Ninh nhanh chóng đứng dậy, vẫy nước thối trên người đi rồi chạy tới bên đường nhỏ, bên miệng khẽ nguyền rủa: "Đáng chết! Bao năm nay ta chưa từng chật vật như vậy, Thất Sát Cát! Khoản nợ này, Đường Ninh ta nhớ kỹ!"
Sau nửa canh giờ, tìm Đường Ninh trên núi và mấy đường nhỏ đều không thấy, tên hắc y nhân hạ xuống, cau mày nhìn ba người khác hỏi: "Trước đó cống rãnh ở đường cỏ lau các ngươi có tìm không?"
Nghe vậy, ba tên hắc y nhân khẽ giật mình, sau đó lắc đầu, nói: "Nước bùn nơi đó chỉ cao ngang đầu gối, hơn nữa mùi thối kia rất nồng, nàng ta sẽ không..."
Không sai, lời còn chưa dứt, hắn cũng cứng lại rồi.
Hắn thấy Đường Ninh không có khả năng sẽ trốn ở chỗ đó, Đường Ninh này, chẳng lẽ cũng đoán chắc cái này?
"Đi theo ta!" Ánh mắt âm trầm của tên hắc y nhân liếc quét qua ba người, nhanh chân quay trở lại.
Cũng không trách bọn hắn chủ quan không lục soát chỗ cống rãnh cỏ lau đó, nước bùn nơi này chỉ cao ngang đầu gối, mùi thối còn tản ra, lúc đó bọn hắn nghĩ, Đường Ninh thân là Đại tiểu thư Đường gia, từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, tự nhiên sẽ không trốn trong cống rãnh thối này.
Nhưng hôm nay, bọn hắn đã lục soát khắp nơi mà không có tung ảnh của nàng, hiển nhiên, nàng cũng không trốn ở chỗ này.
"Nơi này có dấu chân bùn chưa khô!" Tên hắc y nhân nhìn dấu trên trên đất, đưa ta chỉ về phía trước, nói: "Nàng hẳn chạy hướng kia."
"Truy!"
Khoảng mười tên hắc y nhân lần theo dấu chân