---Edit Tiên Vô Sắc---
"Chẳng lẽ dưới này có hang động?" Một tên tu sĩ Kim Đan nói xong, phóng thần thức dò xét, nhưng lại lắc đầu: "Không có, không thấy khí tức vật sống."
"Nhưng trong bùn cát này có khí tức linh lực, hơn nữa khí tức cực kỳ tinh khiết." Kim Đan tu sĩ một bên khác nói.
"Để ta xem."
Một lão giả đi lên trước, ngồi xuống dò xét, đưa tay vuốt bùn cát, ẩn ẩn có khí tức linh lực tinh khiết bao trùm trong cát, đang định xem kỹ, thì thấy một cái tay bất thình lình nhô ra.
Lão giả giật mình nhảy lên một cái, nhanh chóng lui lại phía sau, tay nắm chặt kiếm bên hông, thì thấy cái đầu trọc nhẵn bóng từ cát nhô ra.
Mặc Diệp ở chỗ tối nhìn cái đầu dưới cát nhô ra, cùng gương mặt không xa lạ kia, đôi mắt thâm thúy không khỏi chớp lên.
Lại là tiểu hòa thượng này!
Hắn nhìn tiểu đầu trọc đang vỗ cát bụi trên người sau khi leo ra, trong mắt xẹt qua nghi hoạt. Tiểu hòa thượng rõ ràng đã rời đi, sao lại chạy tới chỗ sâu này? Còn bị chôn trong cát nữa?
Mấy tên Kim Đan tu sĩ thấy tiểu hòa thượng, không khỏi kinh ngạc, một người trong đó hỏi: "Ngươi là người nào? Sao lại xuất hiện từ trong đất?"
"Câm! Câm!"
Tiểu Hắc cũng đập cánh bay ra từ cát, cát trên người rớt xuống, thấy mấy tên Kim Đan tu sĩ đứng ngoài! Lập tức ngậm miệng, bay tới ngồi trên đầu Đường Ninh, ngồi xổm, mở đôi mắt đen nhỏ lưu lưu nhìn mấy tên Kim Đan tu sĩ.
"Quạ đen?" Một tên Kim Đan tu sĩ khác nhíu mày, dán mắt vào con quạ đen, rõ ràng có chút không thích hợp.
Đường Ninh mượn thời gian phủi cát trên người, thì trong đầu đã nhanh chóng quay một vòng. Nàng thở nhẹ ra một hơi, lúc này mới nhìn về mấy tên tu sĩ Kim Đan, thần sắc không sợ không hoảng, trái lại hiện ra mấy phần lạnh lùng với tự tại.
"Các ngươi là ai? Ta từ nơi nào