Edit Tiên Vô Sắc
"Thế nào?" Lão hòa thượng nhướng mày nhìn nàng, mặt mày đắc ý.
Đường Ninh cười lên, ném hồ lô về lại cho ông, nói: "Đúng là thứ ngon." Nhưng nàng nghĩ, trong hồ lô này có càn khôn, có thể tự sinh linh khí, nếu dùng để chứa thuốc, chẳng phải kỳ diệu hơn sao?
Trên đường đi Đường Ninh nghe lão hòa thượng nói Phật môn nơi đó tốt, nơi đó tốt, người trong chùa trấn giữ các thứ, nghe nghe, dần dần cũng ngủ thiếp đi.
Thấy nàng ngủ thiếp đi, hòa thượng cười cười, chậm rãi gỡ phật châu cầm trong tay, chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ tụng kinh, kinh văn ông tụng Đường Ninh không thấy, có tia Phật quang lấp lóe như bay vào trong cơ thể nàng...
Khi nàng tỉnh lại, đã vào đêm, mà phi hành khí ở trên mặt đất, chẳng biết khi nào lão hòa thượng đã ở bờ sông sưởi ấm.
"Thế mà ta ngủ sâu như vậy?" Đường Ninh hơi kinh ngạc, ngủ một giấc, thế mà tối rồi?
"Thần hồn ngươi bị thiếu, hòa thượng ta đã tụng kinh văn cho ngươi, lấy lực lượng Công Đức mới trị khỏi giúp ngươi." Lão hòa thượng nói, lấy một miếng thịt ăn.
Lần trước Đường Ninh có nghe tiểu Hắc nói thần hồn của nàng bị rách, không ngờ lão hòa thượng cũng biết, còn chữa giúp nàng?
"Đa tạ."
Nàng nói một tiếng đa tạ, ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: "Nơi này là chỗ nào? Còn bao lâu chúng ta mới đến?" Nhập gia tùy tục, đã bị ông này đưa tới đây, đi coi thử xem sao.
"Nếu ngươi từ nơi này trở về, thì đường đi rất xa! Cần phải từ nơi này tới tiên nhân chi địa, hắc hắc, nếu mà ngươi đi phải chừng mấy năm ..."
Lời nói của ông còn chưa hết, thì cả người biến sắc, trong nháy mắt nhảy lên, nhấc tay đẩy nàng lên sườn núi, nói: "Nhanh tới bên kia trốn đi! Chớ lên tiếng!"
Đường Ninh bị lực đạo của ông