Edit By Tiên Vô Sắc
Đường Ninh dứt lời, thì tay nàng vẽ một ký hiệu lên nước trà, sau đó vẫy nước trà trước mặt phu nhân.
Một luồng gió nhẹ thoảng qua, nữ quỷ thanh tú liền hiện ra.
"Mẫu thân!"
Nàng bi ai kêu lên, cả người hiện lên đau thương bi thiết: "Nữ nhi bất hiếu, nữ nhi chưa tận hiếu với cha mẹ, đã khiến cha mẹ lo lắng cho nữ nhi này, mẫu thân! Mẫu thân ..." Nàng che mặt khẽ nấc nở, nhưng nàng không phải thực thể, đã không thể có nước mắt.
Trịnh phu nhân chỉ thấy mi tâm mát lạnh, sự xói mòn chuyển biến tốt hơn, thì thân ảnh nữ nhi đã xuất hiện trước mặt bà, thấy nó che mặt khẽ nấc nỡ, từng tiếng bi thương, không thể kiềm nén muốn ôm lấy nó.
"Viện nhi!"
Nhào lên trước, thấy ôm vào không khí, trong nhất thời, vành mắt không khỏi đỏ lên, ngốc tại chỗ: "Viện nhi, con, con thật sự ..."
"Mẫu thân, nữ nhi đã chết, trở về chỉ là sợi âm hồn, mẫu thân không thể ôm Viện nhi rồi." Nàng như khóc như cười, nhìn mẹ ruột giang tay muốn ôm nàng, nhớ lúc trước nàng còn nhào vào ngực mẫu thân làm nũng, ôm mẫu thân mềm mại, ngủ say trong lòng mẫu thân, từng hình ảnh cứ hiện lên, lòng nàng chua xót khó chịu, vừa đau vừa hối hận.
Năm đó ra ngoài, đi trên đường bị ác nhân bắt cóc, tiền tài trên người đều bị cướp, ác nhân kia còn muốn làm bẩn nàng, lúc nàng giãy dụa đã dùng đá đập đầu ác nhân, tên kia tức giận liền gϊếŧ chết nàng.
Mấy năm sau, tên ác nhân trở lại nơi gϊếŧ nàng, nhưng không ngờ bị một nữ quỷ hút tinh nguyên chết đi, nàng thấy hắn đã chết, lòng nàng cũng không còn oán, bây giờ có thể về nhà, thấy mẫu thân, nội tâm nàng vừa đau vừa hối hận.
Nếu năm đó không đi ra ngoài, có lẽ nàng sẽ không có họa sát thân, thì bây giờ đã có thể làm bạn bên cha mẹ, chăm sóc hai người, nhưng mà, cuộc đời không có từ nếu, chuyện đã xảy ra, dù ai đi chăng nữa cũng không