Edit By Tiên Vô Sắc
Đám người Trịnh gia sốt sắng lên, lo hắn sẽ tin lời Thường Ngũ, nhận thuốc kia, rồi cùng hắn đi Thường gia.
Trịnh Hành nhìn Thường Ngũ, rồi nhìn thuốc trong tay hắn, âm thanh lạnh lẽo: "Là ngươi? Đúng không?"
Người bên ngoài không hiểu ý hắn, nhưng Thường Ngũ nghe thấy, thì ngạc nhiên một chút, tiếp đó bật cười: "Đúng vậy, vì ngươi, ta phí không ít tâm tư, có điều, ngươi làm sao biết? Đại phu trong thành này hẳn không tra được." Hắn trực tiếp thừa nhận, vì hắn hiểu rõ, người Trịnh gia không làm gì được hắn.
Trong phòng, Đường Ninh nghe mấy lời đáp thoại kia, trong tâm vẫn rất kinh ngạc, thấy Trịnh phu nhân nhíu chặt khăn tay, thở hổn hển hận hận nhìn chằm bên ngoài, không khỏi hỏi bà ấy một tiếng.
"Trịnh phu nhân, bà còn khỏe đấy chứ?"
"Ta không sao, ta chỉ là ..."
Trịnh phu nhân hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn Đường Ninh, lộ ra một nụ cười khổ: "Tiểu sư phụ, không gạt ngài, từ lúc lão gia ngã xuống, ta luôn đề phòng người trong tộc, ta cảm thấy bọn họ sẽ nhân lúc lão gia ngã xuống đi cướp đồ đích tôn, đoạt chủ vị của Hành nhi, đại phu nói chuẩn bị hậu sự, người trong tộc đều tới trông coi, ta mới nghĩ, bọn họ ngóng lão gia nhà ta chết sớm một chút, để bọn họ dễ khi dễ cô nhi quả mẫu chúng ta, nhưng..."
Bà lau khóe mắt, trong mắt có xấu hổ, nói: "Nhưng ta không ngờ tới, lão gia nhà ta bị trúng độc, mà Thường Ngũ xông vào gây chuyện với Hành nhi, tộc nhân sẽ bảo vệ nó, sẽ đứng cạnh nó, ta, ta thật sự rất xấu hổ, ta lại hoài nghi bọn họ như thế..."
"Phu nhân không nên tự trách, vì lời của phu nhân, đều xảy ra trong nhiều gia tộc."
Đường Ninh cười một tiếng, nói: "Người đời tham luyến tiền tài quyền lực, nhà giàu còn có âm mưu tranh chấp, huống