Edit By Tiên Vô Sắc
*
Đường Ninh ăn mấy cái bánh xong, hỏi: "Ngươi sao hào phóng tặng túi càn khôn như vậy? Còn nữa, ngươi không phải vương gia sao? Sao ở đây mở nhà đấu giá rồi?"
Mặc Diệp liếc xéo hắn, nói không nhanh không chậm: "Ngươi không cho bản vương sở dụng, nghe ngóng nhiều như vậy làm gì?
Đường Ninh cười cười, nói: "Nhưng chúng ta có thể làm bạn bè! Nếu ngày sau ngươi có chuyện cần ta giúp, cứ nói thoải mái."
Nghe vậy, Mặc Diệp nhìn hắn, vuốt vuốt chén trà trong tay, nói: "Làm bạn với bản vương, không dễ như vậy."
"Đúng thế, có thể làm bạn với vương gia, tuyệt đối là vinh hạnh của ta." Nàng cười đến híp mắt.
Nghe nói như thế, khóe môi Mặc Diệp hơi cong lên, nhấp ngụm trà, sau đó hỏi: "Ngươi định trở về? Hay ở lại đây?"
"Ta định trở về! Do đường khá xa, không đi bộ về được, ta không có ngự kiếm, nên định mua phi hành khí, như vậy, đi đâu cũng thuận tiện hơn."
Dù sao lần này nàng bị mang đi, người ta ngự kiếm một lúc đã đến, nhưng nàng không như vậy, càng đi càng không quay về, muốn về Thanh Vân thành, nhưng càng ngày càng xa Thanh Vân thành.
"Ở đây loại đồ như túi càn khôn cực kỳ hiếm, huống chi phi hành khí." Hắn nhìn Đường Ninh, nói: "Ngươi đừng hao tâm tổn trí đi tìm, mấy thành khác cũng không bán nó."
Đường Ninh ngạc nhiên: "Trân quý như vậy sao?"
"Nó vốn là đồ dùng ở tiên nhân chi địa, ở đây rất ít dùng được, hơn nữa, dễ chuốc họa." Mặc Diệp nói xong, nhìn mặt hắn kinh ngạc, cánh tay trắng nõn lại đưa về đĩa bánh ngọt, lấy một cái nhét vào miệng , khóe môi hắn không khỏi giật giật.
Thứ như bánh ngọt đồ ngọt, phần lớn nam nhân đều không thích, ngẫu nhiên ăn một hai miếng nhâm nhi với trà, ăn nhiều thì không được, nhưng thấy bánh ngọt trên bàn