Ôn Chước Ngôn nằm thẳng người ra, nhắm mắt lại, Nhiếp Hàn Sơn giúp cậu tắt đèn phòng ngủ, lại bật đèn bàn ở phía cuối giường lên, ngồi lật qua lật lại xem hai chồng sách trên bàn cậu.
Hắn nhìn thập cẩm, hỗn tạp các loại tạp chí trên bàn, loại chuyên ngành hay không chuyên ngành đều trộn lẫn vào với nhau, loại không chuyên ngành lại có muôn hình vạn trạng đủ các loại đề tài.
Nhiếp Hàn Sơn tự thấy bản thân cũng chẳng phải mọt sách, trong đầu cũng chẳng có bao nhiêu chữ, vậy cho nên lật được mấy trang sách đã dừng lại.
Sự tập trung của hắn lại hướng tới cuốn sổ ghi chép đang mở ra nằm dưới ánh đèn bàn.
Cuốn sổ đã được dùng hết một nửa, trên trang giấy toàn bộ đều là những nét viết tay qua loa độc lập, rối loạn như những quân cờ, trong đó có mấy chữ đã bị gạch đi, lại có mấy chữ được gạch đỏ nhấn vào.
Nhiếp Hàn Sơn nhìn một lúc lâu, đoán ra đây là những ý tưởng liên quan đến hạng mục cao ốc của bọn họ lúc trước.
Có lẽ là ghi lại những ý tưởng sơ bộ cho việc sáng tác đề án, có một số từ vựng được khoanh tròn thú vị, nhưng mà lại không có một ý tưởng nào liên quan đến nó trong đề xuất trước đó.
Hắn lật về mấy trang trước, đều là đề án hoặc là từ chuyên ngành, có những thương hiệu nổi tiếng trong nước, lại cũng có những cửa hàng nhỏ vô danh bên đường, một bên còn có phân tích đánh dấu.
Nhiếp Hàn Sơn không kiên nhẫn xem xong, đặt quyển sổ ghi chép lại vị trí cũ, chuẩn bị đứng dậy rời đi, hoạt động tứ chi một chút.
Vừa đứng lên hắn đã thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ dưới bàn làm việc, hộp không đóng nắp, có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của thứ bên trong hộp.
Nhiếp Hàn Sơn cúi người, bật đèn điện thoại ra soi, thấy rõ ràng bên trong hộp là đống đĩa nhạc chồng chất.
Hắn không có ý định chạm vào, đứng thẳng dậy, bỗng nhiên phía sau truyền đến giọng nói của Ôn Chước Ngôn: "Đó đều là đĩa nhạc cả.
Anh muốn nghe à?"
Nhiếp Hàn Sơn quay đầu, thấy cậu đã tươi tỉnh hơn một chút, tự chống tay ngồi dậy.
Hắn giơ điện thoại lên nhìn thời gian, đã qua một giờ đồng hồ, thuốc giảm đau sớm đã có tác dụng.
Nhiếp Hàn Sơn hứng trí dạt dào; Ôn Chước Ngôn xuống giường lấy cái hộp ra, đặt lên bàn làm việc, lấy ra từng chiếc một cùng hắn chọn.
Nhiếp Hàn Sơn không cản cậu, vẫn lắng tai nghe cậu nói, ánh mắt lại không đặt lên mấy cái đĩa CD.
Đợi Ôn Chước Ngôn nói xong, quay đầu lại liền đụng tới ánh mắt của hắn.
Nhiếp Hàn Sơn không tránh ánh mắt của cậu, thong dong cười: "Em thích nghe đĩa nào?"
Ôn Chước Ngôn chọn một đĩa nhạc của Mai Diễm Phương.
Cậu mở laptop ra, bỏ đĩa vào trong CD-ROM, lại kết nối âm thanh với cái loa nhỏ trên bàn, chỉnh âm lượng phù hợp sau đó đi ra ngoài phòng khách.
Không khí nặng nề tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp, giọng nữ khàn khàn càng làm cho ánh đèn thêm phần đục ngầu.
Bài hát được hát hay đến đâu thì sự dịu dàng vẫn là điều dễ làm con người ta hiểu lầm nhất.
Không lâu sau, Ôn Chước Ngôn cầm theo hai ly nước quay lại, đưa một ly cho Nhiếp Hàn Sơn.
Nhiếp Hàn Sơn nhận lấy, dừng một lát: "Mấy đĩa CD đó đều là của bố em à?"
Ôn Chước Ngôn không phải là không bất ngờ, gật đầu nói: "Trước kia trong nhà em có cả một tủ đĩa CD, nhưng mà lúc chuyển nhà phần lớn đã bị mẹ em bán hết, chỉ để lại đống nhỏ này."
Bảo quản đĩa nhạc cũng không có gì khó, nhưng mười năm kiên trì đến tận bây giờ thì thực sự là đáng quý.
"Chú ấy là người yêu nhạc sao?" Nhiếp Hàn Sơn hỏi.
Ôn Chước Ngôn tươi sáng: "Trừ việc xem sách thì ông thích nhất là âm nhạc.
Ông có thể một mình ở trong phòng làm việc nghe nhạc cả ngày."
Nhiếp Hàn Sơn nói: "Cho nên em không đi làm nhiếp ảnh gia mà lại đi làm văn phòng hửm?"
Ôn Chước Ngôn cười nói: "Nhiếp ảnh kỳ thật vẫn luôn là nghiệp dư." Cậu lại nói: "Nhưng mà đi làm văn phòng không phải cũng xuất sư không thành sao?
Nhiếp Hàn Sơn nhấm nước miếng, cười không ngừng được.
Không bao lâu sau hắn đứng dậy nói lời tạm biệt, thực ra không phải là không có cách tiếp tục đề tài, mà là do hắn muốn hút thuốc nên xao động.
Hình ảnh viên kẹo kia vẫn quấy nhiễu lòng hắn, mà đối phương còn nhiều lần nhắc đến vọng phụ (người cha đã qua đời); một cỗ phiền não không nên có như dòng nước nhỏ len vào trong ngực hắn, từng tia nước thấm vào rồi tích đầy trong lồng ngực.
Nhiếp Hàn Sơn không cho Ôn Chước Ngôn ra tiễn, hắn còn thuận tiện dặn dò cậu mấy ngày này nhớ chú ý ăn uống nghỉ ngơi điều độ, sau đó thì một mình xuống lầu.
Lúc này quảng trường nhỏ phía trước khu phố đã trở nên vắng vẻ.
Hắn châm một điếu thuốc rồi ngồi xuống thành bồn hoa, trong đầu vẫn văng vẳng giai điệu vừa rồi, làn gió đêm đã hút khô những giọt mồ hôi chảy ra lúc hắn còn ở trong phòng, còn làm hắn nổi hết da gà da vịt lên.
Liên tục hút hết ba điếu thuốc, Nhiếp Hàn Sơn phát hiện bảo vệ đang đứng ở ngoài cửa nhìn mình, nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười.
Thời điểm lái xe ra khỏi khu phố, hắn có cảm giác tròng mắt của bảo vệ trừng đến sắp rớt ra rồi.
Tuy rằng Quan Hạc không thích Hình Doãn, nhưng anh ta lại vẫn rất quan tâm đến dì Hình.
Anh ta thấy mấy ngày trước đó Nhiếp Hàn Sơn đã lo rất nhiều chuyện, vậy nên chủ động đảm nhận việc sắp xếp chỗ ăn ở cho bà cụ sau khi xuất viện.
Nhiếp Hàn Sơn cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi; nhưng mà nhàn rỗi cũng không phải là chuyện tốt - con người ta một khi không có việc gì để làm, sẽ lại bắt đầu suy nghĩ xa xôi, rất nhiều vấn đề sẽ lại tìm đến cửa một lần nữa.
Vì vậy cho nên chuyến công tác vốn nên do Quan Hạc đảm nhân, hắn lại đoạt lấy rồi tự mình đi một chuyến, đi nhoáng cái đã là một tuần.
Hôm sinh nhật Thư Ý, cô ấy tổ chức một bữa tiệc tại gia, và cũng kín đáo phê bình sự vắng mặt của Nhiếp Hàn Sơn: "Đừng cho là tôi không biết, lão Quan nói ông hai ba ngày là có thể về rồi, ông đừng có mà ở bên kia nhũng nhiễu đấy nhá."
Nhiếp Hàn Sơn nói: "Thiên tử dưới chân, tôi căn bản chỉ là dân thường mà thôi."
Thư Ý khinh bỉ, cười nói: "Gọi tiểu Ôn đến đây đi."
Nhiếp Hàn Sơn sửng sốt, cười nói: "Đến để cho một đám chị em các người đùa giỡn sao?"
Thư Ý cười nói: "Đó không phải vì tôi thấy cậu ấy cũng không sợ người lạ hay sao; thế nào, không tự mình nhìn chằm chằm thì không yên tâm hả?"
Nhiếp Hàn Sơn nghĩ ngợi rồi cho cô ấy số điện thoại của Ôn Chước Ngôn.
Sau đó hắn có nghe Thư Ý nói tiểu Ôn có thể hòa nhập vào không khí buổi tiệc rất tốt, cử chỉ hào phóng lại vẫn giữ được chừng mực.
"Mấy chị em đều đến tìm tôi xin số điện thoại của cậu ấy, tôi mới nói đây là em họ của lão Nhiếp, sinh viên của thầy Giải." Thư Ý tranh công, "Tôi còn quay mấy đoạn VCR, có muốn xem hay không?"
Cô ấy gửi vài tập video qua, Ôn Chước Ngôn chỉ lộ mặt có một chút, đứng ở trên sân thượng lớn trên nóc nhà Thư Ý, sau lưng là một cái xích đu trắng, gió thổi làm loạn tóc cậu.
Ai đó nói cái gì Nhiếp Hàn Sơn đều quên hết, chỉ lo nghĩ tại sao lại có người ăn ảnh đến vậy.
Cũng chỉ vài ngày sau bữa tiệc sinh nhật, hắn nhận được một khoản tiền mới từ Ôn Chước Ngôn.
Khi trở lại thành phố, cuộc sống thường nhật của hắn lại tiếp tục, xã giao nhiều, thời gian hắn ngâm mình trong phòng gym cũng tăng nhiều.
Cùng lúc đó, phòng gym cũng càng thêm mù mịt chướng khí - tháng này hắn hút thuốc nhiều gấp hai lần tháng trước, theo như Quan Hạc nói.
Hắn cứ sống yên ổn như vậy nửa tháng, sau đó mới nhận được điện thoại của Dương Phàm Vĩ: "Thiên Lan sương đô không?"
Vừa thấy mặt anh ta đã nhét cho hắn điếu thuốc, châm lửa tận tình rồi choàng tay khoác vai hắn cảm thán: "Có đôi khi tôi thật sự hâm mộ ông."
Màu mè quá cơ.
Nhìn anh ta nói lời