Địa điểm bữa tiệc với Dương Phàm Vĩ ở Tam Hoài Trai.
Nhà hàng có tuổi đời 50 năm, hương vị là tuyệt nhất, kể cả nhân vật như Dương đại thiếu gia cũng cần phải đặt trước tận hai ngày, không chen chân vào được.
Bởi vì nhà hàng nằm ở khu phố cổ, lộ trình xa xôi, Nhiếp Hàn Sơn cũng đã hơn nửa năm không tới, đồ ăn nằm trong miệng rồi mới nhớ ra nhà mình còn có một người tham ăn chưa từng được nếm qua.
Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, hắn liền gọi phục vụ đặt bàn vào hôm thứ bảy.
Dương Phàm Vĩ cười nói: "Sinh viên hả?"
Nhiếp Hàn Sơn chuyển hướng đề tài, Dương Phàm Vĩ cũng không hỏi thêm nữa.
Chuyện cùng Ôn Chước Ngôn tuy nói không rêu rao khắp nơi, nhưng hắn cũng không cố ý che giấu, những lời đồn thổi cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Vấn đề ly hôn đã được sắp xếp thỏa đáng, Dương đại thiếu gia làm một kiểu tóc mới, dùng sáp vuốt ngược hết tóc lên, lộ ra cái trán bóng loáng, nét mặt rạng ngời, trẻ như trai mới đầu ba – ở đây có người lấy lòng như thế, chính chủ cười đến không khép miệng lại được: "Người có chuyện vui thì tinh thần cũng sảng khoái."
Người tình của anh ta ngồi ngay sát bên cạnh, giơ tay nhấc chân ngại ngại ngùng ngùng, có lẽ đây là lần đầu tiên đi một buổi tiệc nhiều người như vậy.
Trước đây Dương Phàm Vĩ giấu người rất kĩ, chỉ có Quan Hạc từng gặp qua vậy nên người tình của anh ta không quen biết bọn họ.
Dương Phàm Vĩ cũng không giới thiệu, thỉnh thoảng chỉ nghe anh ta gọi cô nàng là Huệ Huệ.
Huệ Huệ có thân hình mảnh mai và khuôn mặt non choẹt chỉ nhỏ bằng bàn tay, thoạt nhìn tuổi còn nhỏ hơn cả Ôn Chước Ngôn.
Trên bàn ăn miệng ai nấy cũng đều như bôi mật, mấy cậu trẻ tuổi từng người từng người kêu một tiếng "chị dâu", làm mấy người đầu bốn, trên đỉnh đầu lưa thưa vài sợi tóc cũng gọi theo.
Căn phòng trang nhã cổ kính ám mùi khói, Nhiếp Hàn Sơn đứng dậy đi vệ sinh, lại nảy ra một ý tưởng, đi tới quầy lễ tân hủy bàn đã đặt trước lúc nãy.
Lúc sắp rời đi, hắn đụng phải một gương mặt quen mắt.
Dân làm ăn kinh doanh đối mặt với những gương mặt quen thuộc đều không dám chậm trễ, bản thân Nhiếp Hàn Sơn trí nhớ cũng tốt, người và việc từng gặp qua hắn đều phân loại lưu trữ theo tầm quan trọng từ lớn tới bé.
Hắn chỉ cần sắp xếp suy nghĩ một lúc, người và tên đã đối chiếu thành công trong đầu.
"Ôi, ngài Thiện, trùng hợp quá vậy."
Thiện Tuân vốn cũng đã chú ý thấy hắn, nghe vậy hướng mắt sang nhìn, tầm mắt dừng lại.
Nhiếp Hàn Sơn giành trước tiếp lời, đơn giản giới thiệu thân phận.
Thiệu Tuân vẻ mặt giật mình, lại cười: "Sếp Nhiếp đến dùng bữa sao?"
"Có người bạn làm ông chủ nên đến cọ miếng cơm ăn ấy mà." Nhiếp Hàn Sơn liếc nhìn sang lễ tân, "Ngài muốn đặt chỗ à?"
Thiện Tuân gật đầu: "Tôi cũng đến cọ cơm, nhớ tới chút việc phải làm nên đi trước một bước, thuận tiện đặt bàn luôn."
Nhiếp Hàn Sơn nói: "Còn tưởng có thể cùng vị tác giả nổi tiếng ngài đây uống vài ba ly, xem ra chỉ có thể đợi ngày khác rồi."
"Sếp Nhiếp đề cao tôi quá rồi, tôi chỉ viết để kiếm miếng cơm ăn, chưa dám nói tới cái danh xưng tác giả nổi tiếng." Thiện Tuân cười nói: "Uống vài ba ly không phải rất đơn giản sao? Sau này tôi có mời khách, đến thời điểm ấy còn cần cậu nể mặt."
Hai người lại tiếp tục đứng nói chuyện một lúc lâu, Nhiếp Hàn Sơn gói lại câu chuyện, giục vị kia đi đặt chỗ và tách ra.
Phòng tiệc ở trên tầng ba, trên đường lên lầu bút danh của Thiệu Tuân vẫn lảng vảng trong đầu hắn, cảm giác so với tên thật nghe còn quen hơn, tựa như bắt nguồn từ một loại liên hệ nào đó.
Luồng suy nghĩ trong đầu hắn bỗng trở nên hỗn độn, đến khi đi tới cửa phòng tiệc rồi mà hắn vẫn chưa nghĩ ra; lúc đang định gạt mấy cái ý nghĩ ấy đi, đẩy cửa vào thì hắn bỗng dưng lại nghĩ đến Thanh Minh.
Nhiếp Hàn Sơn do dự một lát, quyết định quay đầu trở lại nhanh chóng xuống lầu, gót giày đạp sàn tạo nên những tiếng vang, lúc hắn đi đến quầy lễ tân đã không thấy Thiệu Tuân đâu.
Hắn quyết định nhanh chóng, ra khỏi sảnh trực tiếp đi đến bãi đỗ xe.
Xem như vận khí của hắn không tồi, xe của Thiệu Tuân dừng ở phía ngoài cùng, cửa xe vừa mở, người còn chưa kịp vào đã bị hắn gọi với lại.
Nhiếp Hàn Sơn giải thích vài lời, nói mấy ngày trước mới biết em họ nhà mình là người hâm mộ sách của Thiệu Tuân.
Trên người nhà văn vừa đúng lúc mang theo sổ ghi chú và bút, nghe hắn nói muốn xin chữ ký, ngay lập tức lật sổ ra ký tên lên, lại cười: "Kỳ thực sếp Nhiếp có thể điện thoại nói cho tôi biết là được mà, tôi sẽ về nhà ký vào sách rồi gửi lại cho cậu sau, so với ký không trên giấy thế này còn tốt hơn."
Ý là căn bản hắn không cần phải đuổi theo.
Đúng là, Nhiếp Hàn Sơn cũng tự mình nhận thức được, nhưng hắn cũng không đổi sắc mặt, sau khi nhận được tờ giấy có chữ ký thì lại cười: "Để kịp sinh nhật ấy mà."
Thiệu Tuân lại nói tình cảm anh em họ hàng của bọn họ thật tốt.
Thực ra cũng không thể hoàn toàn xác định Ôn Chước Ngôn là một người hâm mộ sách, chẳng qua hắn còn nhớ đích xác lần trước qua phòng cậu thấy rất nhiều sách của Thiệu Tuân, mà người yêu sách cũng không nhất thiết phải mê mẩn một cuốn sách mới mua sưu tầm, có khi đó chỉ là một loại thói quen – có lẽ dùng để giết thời gian?
Nhiếp Hàn Sơn vắng mặt một lúc lâu, vừa đi vào đã bị phạt rượu.
Người trong bàn đã uống đến mê man, lại dưới sự dẫn dắt của Dương Phàm Vĩ tập trung nhắm vào Nhiếp Hàn Sơn, bản thân Quan Hạc cũng khó bảo toàn nên chỉ uống đỡ cho hắn một ly.
Tửu lượng của Nhiếp Hàn Sơn ở trong đám người này cũng phải xếp thứ hai mà đến khi tàn tiệc bước chân cũng lâng lâng.
Hắn gọi người lái xe thay, cho xe đi vòng quanh bờ sông hóng gió, lộ trình kéo dài, đến khi về đến nhà thì đầu cũng không còn đau nữa.
Thời gian vẫn còn sớm, Ôn Chước Ngôn chưa ngủ, giữ đèn phòng khách cho hắn, đi ra từ trong phòng làm việc.
Nhiếp Hàn Sơn uống rất nhiều rượu, Ôn Chước Ngôn ngửi thử người hắn hơn nửa là mùi rượu, xoay người vào bếp lấy sữa chua cho hắn uống.
Nhiếp Hàn Sơn đưa chữ ký của Thiện Tuân cho Ôn Chước Ngôn, cậu sau đó nhất thời không hoàn hồn được.
Đúng là một người mê sách rồi.
"Tim đập nhanh hơn không? Có muốn anh giúp mời người ta ăn cơm không?
Ôn Chước Ngôn cẩn thận đặt tờ giấy lên bàn trà, dùng chén nước đè nó lại: "Nếu không Nhiếp ca, anh cũng kí tên cho em đi."
Ánh mắt Nhiếp Hàn Sơn thấm đẫm nhu tình: "Còn hiếm lạ chữ ký của anh sao?"
Ôn Chước Ngôn cười rộ lên: "Hiếm chứ, em còn phải tìm khung ảnh treo nó lên."
Tuy cả một bó tuổi rồi nhưng hắn vẫn bị những lời dỗ dành của cậu làm cho lâng lâng.
Ý thức của hắn thanh tỉnh, nhưng tâm tình có chút không khống chế được, cơ thể tự động phản ứng, đổ người ra lưng ghế sô pha, kéo người qua hôn.
Ôn Chước Ngôn