Đi từ công ty ra, Nhiếp Hàn Sơn lập tức gọi điện cho Dương Phàm Vĩ, hỏi lai lịch của tên da đen kia.
Trước một đoạn hôn nhân môn đăng hộ đối, vợ trước đương nhiên cũng không phải đèn cạn dầu, giờ phút này Dương Phàm Vĩ cũng đang sứt đầu mẻ trán, ngữ khí phiền không sao chịu nổi: "Xương mũi gãy, xương hàm cộng xương gò má lệch; thế là cũng được rồi mà, ông cũng không lỗ mấy."
Nhiếp Hàn Sơn cười: "Không được, phải để tên đó nói cho rõ ra ai là tên thần kinh."
Đầu kia cười một trận: "Vị kia nhà ông xuống tay căn bản không nể nang gì, xương mũi tên kia là cậu ấy đánh gãy, khí lực cũng không nhỏ hơn ông là bao."
Nhiếp Hàn Sơn cũng cười, lại không nói tiếp.
Cửa xe đã mở ra mà người lại đứng bất động tại chỗ, Quan Hạc cũng không đi, dựa lưng vào thân xe phía sau nhìn hắn.
Giờ phút này bãi đậu xe dưới hầm trống trơn không có ai, ánh sáng từ ngọn đèn cũ trên đỉnh đầu trút xuống, lẫn lộn với đám muỗi bay cuồn cuộn dưới ánh đèn, giống như nước trà ngâm qua đêm, lạnh mà đục.
Dương Phàm Vĩ lại tự bào chữa: "Lão Nhiếp sao lại có thể đi so đo với một tên súc sinh chứ? Sao lại ngây thơ như vậy được."
Giằng co không có kết quả, Dương Phàm Vĩ nói có người gọi đến, hắn đành phải cúp máy.
Nhiếp Hàn Sơn nhét điện thoại vào túi, giơ tay đóng cửa xe cái rầm, tiếng vang vọng hết nửa cái bãi đỗ xe.
Hai tay Quan Hạc nhét vào túi quần, nghiêng đầu cà lơ phất phơ: "Sao không đập điện thoại ấy, nhiều điện thoại..." làm cho Nhiếp Hàn Sơn trừng mắt, giọng của anh ta liền im bặt.
Cuối cùng Quan Hạc cũng không lái xe mình về nữa, trực tiếp leo lên ngồi chễm chệ ở ghế lái phụ xe Nhiếp Hàn Sơn.
"Việc này cũng không phải chuyện quá lớn." Quan Hạc không chút để ý nói: "Dư lão tam gặp chuyện, gần đây an phận thủ thường, cũng không ai vui vẻ đi theo Dư Hi náo loạn, bằng không hôm nay cũng sẽ không kết thúc như vậy."
Nhiếp Hàn Sơn nói: "Người nào sáng suốt đều nhìn ra được."
Cho nên thật ra chẳng có người nào của nhà họ Dư đến đây cả, chẳng qua là Dương Phàm Vĩ tự nhột tự hãi thôi.
Quan Hạc kéo cửa số xe xuống hết cỡ, nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ phì phò một hơi thuốc, lại nói: "Ông nói người này nghĩ như thế nào vậy hả? Nếu mà đã đánh, tại sao không kéo cả nhà họ Dương lên, muốn tấu thì phải phải tấu cả đôi chứ, không phải như thế càng hả giận hay sao?"
Nhiếp Hàn Sơn không tiếp lời, ba người này làm thế nào là chuyện của nhà người ta, chả ai là người tốt vậy nên có nháo thành cái kết cục gì cũng là tự tìm trái đắng, không liên quan gì đến hắn.
Lúc hắn đến phòng bệnh, bình nước muối Ôn Chước Ngôn đang truyền vẫn còn hơn nửa, Huệ Huệ ở bên cạnh thì đang ngủ.
Nhiếp Hàn Sơn vốn định mang cơm cho bốn người trong bệnh viện nên đã gọi điện hỏi trước, bên này lại nói đã ăn rồi, vì vậy hắn đem hoa quả đến, còn tự mình gọt hoa quả cho họ.
Hai vị đồng nghiệp hộ tống kia ngược lại có chút ngại ngùng, "Bọn tôi tự làm được, sếp Nhiếp không cần phải bận tâm đến bọn tôi đâu."
Quan Hạc ở bên cạnh cười: " Sếp Nhiếp hiền lành đảm đang, mọi người đừng khách khí với hắn làm gì."
Nhiếp Hàn Sơn vì thế mà đuổi anh ta đi.
Quan Hạc nói: "Tôi đến thăm tiểu Ôn, ông quản được tôi chắc?"
Vừa dứt lời thì điện thoại vang lên, nghe có vẻ là Tào Hiểu Linh tra hỏi tình hình, Quan Hạc xoay người ra khỏi phòng bệnh, vài phút sau đẩy cửa đi vào.
Ôn Chước Ngôn nói: "Quan ca nếu như có việc thì cứ đi đi, em chỉ có mấy vết thương nhỏ ngoài da thôi mà."
Quan Hạc trêu tức: "Được rồi, các người đều đuổi tôi đi."
Ôn Chước Ngôn cười nói: "Đây không phải là không dám cướp người của Tào tỷ sao?"
Quan Hạc bật cười, ngồi lại với quả quýt cho vào mồm, một mặt truyền đạt lại lời chào hỏi động viên của Tào Hiểu Linh cho cậu.
Huệ Huệ đau bụng, gọi y tá tới, nói là dạ dày phản ứng nghiêm trọng, lại đi tìm bác sĩ thay kim truyền khác.
Lúc cô nàng bị đau tỉnh lại thì phát hiện ra Nhiếp Hàn Sơn cùng Quan Hạc, ánh mắt liền tìm kiếm quanh phòng bệnh, tròng mắt đảo vài cái nước mắt đã lăn ra, đến tận khi Ôn Chước Ngôn ra về vẫn thấy cô nàng khóc không ngừng.
Theo ý của Nhiếp Hàn Sơn, lần cảm mạo trước đó của Ôn Chước Ngôn vẫn chưa khỏi hẳn, đêm nay ở lại bệnh viện theo dõi là an toàn nhất.
Nhưng mà Ôn Chước Ngôn lại không muốn, Quan Hạc cũng nói hắn như vậy là chiếm đoạt tài nguyên của bệnh viện, làm hắn dao động theo, cuối cùng giơ tay thỏa hiệp.
Xe của Quan Hạc vẫn còn nằm ở bãi đỗ xe của tòa cao ốc văn phòng vừa rồi nhưng lúc này anh ta lại nói sẽ tự về, không cần Nhiếp Hàn Sơn đưa đón làm gì, lúc ở trong thang máy đã lấy di động ra gọi xe.
Lúc ba người họ đi ngang qua đại sảnh bệnh viện, một nam nhân cao lớn mặc áo blouse trắng nóng ruột vọt tới, nhanh như gió lướt qua người Nhiếp Hàn Sơn.
Nhiếp Hàn Sơn lập tức quay người kéo Ôn Chước Ngôn lại chậm tay một bước, người phía sau bị đụng lảo đảo.
Ôn Chước Ngôn từ lúc đi từ phòng bệnh ra đã không nói gì, hồn cứ như trên mây trên gió, phỏng chừng đường còn không nhìn.
Áo blouse trắng dừng chân xin lỗi, một câu còn chưa nói hết, ánh mắt dừng lại trên mặt Ôn Chước Ngôn: "Tiểu Ôn?"
Ôn Chước Ngôn hoàn hồn, chần chờ chớp mắt, cười nói: "Thật trùng hợp."
Blouse trắng quay đầu liếc nhìn Nhiếp Hàn Sơn cùng Quan Hạc, gật đầu cười, lại nhìn về phía Ôn Chước Ngôn: "Em bị bệnh hả?"
Ôn Chước Ngôn nói: "Đến thăm bạn thôi."
Blouse trắng nói: "Bạn nào thế? Học khoa nào?"
Ôn Chước Ngôn cười nói: "Bị thương ngoài da, truyền nước xong giờ về thôi." Cậu đang mặc một chiếc áo thể thao dệt kim hở cổ bình thường Nhiếp Hàn Sơn hay vứt trên xe.
Áo blouse trắng nhìn cậu xem xét từ đầu đến chân, cười nói: "Cơ thể vẫn tốt chứ?"
Quan Hạc vỗ vai Nhiếp Hàn Sơn, chỉ tay ra ngoài cửa ý bảo đi trước một bước, Nhiếp Hàn Sơn gật gật đầu.
Blouse trắng tháo kính cài vào cổ áo, hai tay đút túi, vẫn còn chưa hỏi xong.
Người này thoạt nhìn còn lớn hơn Nhiếp Hàn Sơn mấy tuổi, lời nói tha thiết tâm tình, giống như trưởng bối đang quan tâm vãn bối.
Ôn Chước Ngôn cũng nho nhã lễ độ, hỏi gì đáp nấy, không thấy mất kiên nhẫn chút nào.
Hắn còn đang cho rằng người kia sẽ kéo Ôn Chước Ngôn đến văn phòng uống chén trà đã, nhưng lại đại phát từ bi cho hai người đi.
Cuối cùng người kia lại cùng Nhiếp Hàn Sơn gật đầu, Nhiếp Hàn Sơn cười đáp lại.
Ôn Chước Ngôn không thấy Quan Hạc bèn hỏi: "Quan ca đi rồi sao?"
Nhét hai tay vào túi quần, Nhiếp Hàn Sơn dẫn đầu đi ra ngoài.
Lần này hắn đi như bay, Ôn Chước Ngôn cũng không rảnh mà thất thần nữa, theo sát bước chân của hắn.
Bãi đậu xe vốn cách đó không xa, lại đi với tốc độ nhanh nên trong nháy mắt đã đến nơi.
Nhiếp Hàn Sơn vừa đi vừa lấy chìa khóa xe từ trong túi quần ra, ấn mở khóa xe, lại bước qua mở cửa xe, chui thẳng vào ghế lái.
Ngay sau đó Ôn Chước Ngôn cũng an ổn ngồi vào ghế phó lái.
Ôn Chước Ngôn đặt dây an toàn ở góc dưới bên trái lên đùi, lại kéo góc phía trên bên phải, tay không với tới dây đeo, bị Nhiếp Hàn Sơn đoạt trước – rắc rắc mấy phát, thắt dây an toàn lại, căng trùng gì cũng điều chỉnh thích hợp cho cậu.
Ôn Chước Ngôn nói: "Nhiếp ca?"
Nhiếp Hàn Sơn ngẩng đầu, tiện tay sửa sang lại cổ áo cho cậu: "Làm sao?"
Ôn Chước Ngôn bắt được tay hắn, cười cười, vùi đầu hôn lên mu bàn tay hắn một cái.
Nhiếp Hàn Sơn cứng đờ, giống như bị tiêm một liều thuốc tê xuống dưới da, ngón tay đều không nhúc nhích được – trước khi Ôn Chước Ngôn kịp phát hiện ra, hắn lại nhanh chóng đưa mặt lại gần, mổ lên môi cậu một cái.
May mà hắn cũng đã sống đến từng này tuổi đầu, bằng không ngay cả đường xoay người cũng không có.
Nhất thời hắn không còn lời nào để nói, không khí trong xe có chút ngột ngạt.
Nhiếp Hàn Sơn mở cửa sổ xe, khởi động động cơ.
Đoạn đường này đang tắc nghẽn, tốc độ xe không tăng nhanh, Nhiếp Hàn Sơn nhìn qua vài lần, phát hiện Ôn Chước Ngôn còn tỉnh.
"Hai người chia tay lúc nào?" Nghe như có vẻ thờ ơ.
Ôn Chước Ngôn đáp: "Giữa năm ngoái, anh ấy là bi, gia đình quản thúc quá chặt chẽ nên muốn đi xem mắt kết hôn." Cậu dừng lại một chút, "Thực ra em cũng rất ngại gặp anh ấy."
Nửa câu sau nghe cứng ngắc, lại chọc Nhiếp Hàn Sơn cười.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe cậu phủ nhận người khác, không phải là oán giận mà càng giống như đang lấy lòng.
Cứ như vậy, Nhiếp Hàn Sơn không để lộ ra chút cảm xúc nào, hắn đã từng này tuổi rồi mà vẫn phải để một đứa trẻ dỗ dành, chả có tí phong độ nào.
Đường về nhà rất dài, Nhiếp Hàn Sơn giải thích ngắn gọn chuyện của Dương Phàm Vĩ cho Ôn Chước Ngôn một lần.
Trong cả câu chuyện Ôn Chước Ngôn không tỏ thái độ với bất cứ phần nào, có mấy lần Nhiếp Hàn Sơn cho rằng cậu đã thiếp đi rồi, nhẹ nhàng kêu một tiếng, cậu ngay lập tức