Người bình thường có thể xuất viện sau một tuần, nhưng Ôn Chước Ngôn phải chịu đựng đến nửa tháng, sau khi rút hết kim và chỉ mới được về nhà.
Thời gian nghỉ phép kéo dài, những lời hỏi thăm ân cần cũng đến.
Cậu chỉ một mực nói là do về quê gặp tai nạn giao thông.
Trong khoảng thời gian này, cậu đã nhờ Giải Tư mua hộ chiếc điện thoại mới và cả sim điện thoại, sau đó gọi cho mấy người Mạnh Uyên, Thịnh Mẫn Hoa để cảm ơn họ về đêm hôm đó, lại gửi Mạnh Uyên tiền thuốc men của Sư Lâm.
Cậu nghe nói cảnh sát đã tìm thấy Sư Lâm, nhưng bên kia cũng không gây ồn ào gì mà cũng không có ý định tố cáo.
Hai ngày trước khi xuất viện, Ôn Chước Ngôn và vợ chồng Quan Hạc còn bàn bạc với dì Nhiếp một chút, họ quyết định đưa bà cụ về nhà Nhiếp Hàn Sơn nghỉ ngơi hai ngày.
Lúc đầu dì Nhiếp còn khiên cưỡng, vì thế Ôn Chước Ngôn lại sờ đến một câu thường dùng nhất: "Nếu Nhiếp ca tỉnh lại mà thấy dì như thế này, chắc chắn anh ấy sẽ rất giận, mà nếu anh ấy giận thì sẽ lại càng khó bình phục hơn đấy dì ạ."
Rốt cục thì dì Nhiếp cũng thấu tình đạt lý.
Đầu tiên Ôn Chước Ngôn gọi điện cho dì Trương, bảo dì chuẩn bị một bàn đồ ăn thật ngon, trước mắt chuyện tai nạn của Nhiếp Hàn Sơn cũng ít người biết, dì Trương có chút vui vẻ, "Bà Nhiếp thích cá chép hấp tôi làm nhất đó."
Bước chân vào nhà, ấy vậy mà lại có cảm giác xa lạ.
Dì Trương kéo dì Nhiếp lại hàn huyên.
Hai người cũng coi như là có quen biết, dì Nhiếp hỏi về đứa cháu nhỏ của dì, dì Trương đưa tay lên ước chừng, nói rằng nó đã cao đến như này rồi.
Vì Ôn Chước Ngôn có nhờ nên dì cũng ở lại sau bữa ăn để nói chuyện với dì Nhiếp.
Sau đó Ôn Chước Ngôn có kể ngắn gọn cho dì nghe về chuyện của Nhiếp Hàn Sơn qua điện thoại.
Cậu không nói về việc mình bị bắt cóc, chỉ nói rằng hai người gặp tai nạn giao thông.
Vậy nên khi dì Trương nói chuyện với dì Nhiếp cũng cố gắng tìm từ cẩn thận, đặc biệt dì hay nhắc đến những trường hợp bệnh nhân tỉnh dậy sau khi bị xuất huyết não, ít thì hai ba tháng, dài thì nửa năm một năm, nhưng tốt xấu gì vẫn có thể tỉnh lại.
Ôn Chước Ngôn vẫn bận rộn pha trà, sau đó ngồi xuống ghế sô pha nói chuyện cùng họ.
Sau khi dì Trương rời khỏi, cậu lại vào phòng tắm của phòng ngủ chính lấy một thùng nước ấm cho dì Nhiếp.
Dì Nhiếp không hề kiêu căng mà chỉ là một bà cụ vui vẻ.
Sau khi để dì Trương khai sáng cho bà một đêm, tinh thần bà cũng tốt hơn chút, hiện giờ thấy Ôn Chước Ngôn bận rộn như vậy thì không nhịn được nói: "Dì cũng không phải Phật, con không phải sợ dì."
Ôn Chước Ngôn cũng cười: "Tại vì Nhiếp ca đối với con rất tốt, vậy nên đây là việc con nên làm."
Dì Nhiếp bỗng thở dài: "Nhỡ mà..."
"Dì đừng lo nghĩ nhiều.
Dì cũng nghe dì Trương nói rồi, thời buổi này nhiều ca tỉnh lại lắm dì ạ." Ôn Chước Ngôn cắt ngang, "Nhiếp ca sao có thể có chuyện gì được? Nào có chuyện gì anh ấy không thể làm được.
Trong những người mà cháu từng gặp, anh ấy là người lợi hại nhất đấy ạ."
Dì Nhiếp sửng sốt trong giây lát, sau đó bà mỉm cười.
Dì Trương đã dọn dẹp phòng cho khách, nên cậu cũng không phải chuẩn bị gì khác.
Trên tay trái của cậu vẫn còn phải nẹp, phần lớn vết thương trên người cậu vẫn chưa thể động vào nước, Ôn Chước Ngôn dùng khăn lau người sau đó đi ra phòng khách ngồi một lúc.
Lúc cậu tắt đèn về phòng, cậu đã nghe thấy tiếng ngáy của dì Nhiếp.
Trong chốc lát, cậu cảm giác như thể Nhiếp Hàn Sơn đang trong phòng.
Phòng ngủ chính đã đóng cửa, ngay cả tiếng ngáy cũng không thể nghe thấy nhưng lại khiến người ta không thể ngủ được.
Nhịn đến sáng hôm sau, cậu mang theo gối chui vào tủ quần áo ngẩn người.
Tạm thời cậu mua một chiếc điện thoại nội địa 100 tệ, ứng dụng cũng là mặc định.
Ôn Chước Ngôn nhấp vào WeChat, dành vài phút chờ nó cập nhật xong.
May mà việc này cũng không buồn ngủ lắm, chỉ cần nhìn chằm chằm vào màn hình cũng có thể đợi thanh cập nhật xong.
Cậu nhấp vào giao diện, các tin nhắn của các cuộc trò chuyện bật ra ngay lập tức.
Khi nhấn vào nhóm, tin nhắn cuối cùng là từ Hứa Bác với ảnh đại diện là nhân vật Chú Bọt Biển Tinh Nghịch, hỏi liệu ai muốn làm việc bán thời gian không, nhưng chả ai quan tâm.
Ôn Chước Ngôn nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, ngón cái nhấn vào ảnh đại diện của Hứa Bác.
Trang cá nhân hiện ra, cậu ấn vào cửa sổ trò chuyện.
[Có thể khôi phục lịch sử trò chuyện sau khi mất điện thoại không?]
Thời gian gửi là hai giờ ba phút.
Năm phút trôi qua, ảnh đại diện hình Chú Bọt Biển Tinh Nghịch nhảy ra.
[Mẹ kiếp, đã ở bệnh viện lại còn thức đêm?]
Trong ký túc xá, Ôn Chước Ngôn có thời gian làm việc và nghỉ ngơi đều đặn nhất.
Hứa Bác vì hội học sinh và câu lạc bộ, phần lớn thời gian không phân biệt ngày đêm.
Cách vài giây, lại có hai tin nhắn mới nhảy ra.
[Không có máy cũ thì không làm được.]
[Muốn xem lại lịch sử cuộc gọi hả?]
[Đã đỡ chưa?]
Ôn Chước Ngôn gửi emoji cười nhe răng.
[Đỡ hơn nhiều rồi.]
[Ngủ trước đi, cố gắng lên.
Vì hội học sinh và câu lạc bộ.]
Hứa Bác nhắn lại một đống dấu chấm hỏi, Ôn Chước Ngôn đóng khung cuộc trò chuyện lại, tìm Nhiếp Hàn Sơn từ đống danh sách liên lạc, mở khung trò chuyện ra, nghĩ một lúc, gửi một con số 2 qua.
Cậu đặt đồng hồ báo thức lúc 7 giờ, chuẩn bị xong bữa sáng cho dì Nhiếp, rồi đưa bà cụ ra công viên tiểu khu gần đó chơi.
Sau đó cậu đến bệnh viện, nhờ dì Trương đi cùng với bà cụ.
Kế hoạch còn chưa kịp thực hiện, lúc cậu đi ra từ phòng để đồ, tắm rửa, thay quần áo và đi vào trong bếp, thì dì Nhiếp đã đang làm bánh kếp trong đó.
Dì Nhiếp nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, mặt đầy kinh ngạc: "Sao con chưa gì đã dậy rồi? Không ngủ thêm chút nữa đi."
Ôn Chước Ngôn cười cười: "Dì còn dậy sớm hơn con mà.
Dì có cần con giúp gì không ạ?"
Dì Nhiếp bảo cậu ngồi chờ, kết quả lại để cậu thấy miếng sườn lợn đã được rửa sạch đặt ở trên thớt gỗ: "Dì muốn hầm canh sao?"
Dì Nhiếp nói: "Ăn gì bổ nấy, con cũng nên...!Ôi đừng động vào, để dì."
Ôn Chước Ngôn không nghe, tay trái vẫn phải đang treo trên cổ, tay phải cầm con dao phay.
Dì Nhiếp vội vàng lấy chiếc bánh cuối cùng ra khỏi nồi, đặt lên trên đĩa, quay đầu nắm lấy tay của Ôn Chước Ngôn.
Ôn Chước Ngôn đã cắt mấy miếng rồi nhưng vẫn phải đặt xuống, đi tới tủ lạnh lấy hộp sữa ra, rót vào ly, hâm nóng bằng lò vi sóng sau đó đặt lên trên bàn ăn.
Bà cụ làm cho cậu bánh kếp mặn trộn với trứng, tránh mấy món phải kiêng, cũng dùng rất ít dầu.
Ôn Chước Ngôn vừa ăn vừa khen thơm.
Dì Nhiếp trên mặt mang theo ý cười, khách sáo nói: "Mẹ con chắc phải nấu ngon hơn ấy."
Ôn Chước Ngôn cười nói: "Mẹ con không hay nấu cơm, tay nghề cũng không tốt nên rất hay bị bà ngoại con chê.
Có..." Theo thói quen, cậu định nói bố cậu nấu ăn rất ngon, nhưng nhất thời lại nghẹn họng.
May mà dì Nhiếp không để ý chuyện đó mà là chuyện khác: "Lần này dì