Vòi hoa sen phun xuống từng tia nước ấm, nước ấm được tưới lên tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, sau đó chảy dọc theo cơ bắp xuống tới thắt lưng, theo cặp mông đầy đặn trượt xuống giữa hai đùi rồi hòa tan không còn dấu vết.
Đầu người này cúi xuống, một tay chống trên mặt tường gạch men, tay còn lại nắm lấy dương v*t vừa thô dài vừa sưng tăng nhanh động tác, phần eo chốc chốc lại lắc lư theo.
Tiếng thở dốc trầm thấp trong không gian nhỏ là phòng tắm chật hẹp này nghe rõ ràng một cách dị thường, tần suất chuyển động tay càng nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên dồn dập, bàn tay trụ trên mặt tường cũng dần dần nắm lại thành quyền.
Tinh dịch được bắn ra, nam nhân kia ưỡn hông, cơ thể dần dần thả lỏng, lại giống như thiếu oxy, vẫn tiếp tục thở hổn hển.
Đợi lấy lại tinh thần, Nhiếp Hàn Sơn nâng tay lau mặt, tắm rửa lại cơ thể sạch sẽ rồi ra khỏi phòng tắm.
Ngay cả áo tắm hắn cũng lười mặc nên cứ trần như nhộng nằm lên giường.
Mấy cuốn tạp chí thời trang bên giường đã rất lâu rồi không có ai động vào, mục đích hắn lật xem chúng không phải để thưởng thức, là do nhu cầu cơ thể mà thôi; nhưng nếu cái giá phải trả chính là tự vạch trần vết sẹo của mình, vậy thì hắn tình nguyện cố tránh nó đi hết sức có thể.
Nam nhân mới ba mươi tuổi, nói đến là đủ mất mặt.
Bởi vậy, mặc dù đã qua hai năm, nhưng hắn vẫn theo bản năng đối chọi với tất cả những gì có liên quan đến Sư Lâm — tình cảm đã sớm không còn một mảnh, nhưng hắn biến thành cái dạng này, muốn quên cũng không biết làm thế nào để quên.
Vốn dĩ hắn muốn giấu diếm, nhưng sau khi chia tay Sư Lâm hắn vẫn không tìm người yêu, Giải Tư và Quan Hạc đều cho rằng hắn tình sâu nghĩa nặng nhớ mãi không quên được người cũ, bởi vậy hắn đành phải thẳng thắn, cái bộ dạng này thì còn tìm người yêu thế nào được nữa.
Quan Hạc nói khoác mà không biết ngượng mồm: "Chuyên tâm vào việc kiếm tiền đi, rồi ai sẽ để ý nếu ông là Flash (ý là xuất tinh sớm á mấy má) hay là động cơ vĩnh viễn chứ?"
Nhiếp Hàn Sơn nói không được, tiền không thể tiêu theo cách như vậy, đây là che tai trộm chuông rồi; thay vì làm trò bại hoại đó thì không bằng mang tình yêu thương trao cho những trẻ em vùng núi.
Quan Hạc lại cười nhạo hắn.
Sau đó hai người họ khuyên hắn đi khám bác sĩ, hắn không đi, luôn cảm thấy Sư Lâm rời đi là mọi chuyện có thể dần dần tốt lên, vấn đề tinh thần của hắn nên giải quyết bằng tinh thần.
Quan Hạc lại nói biện pháp của hắn cũng chẳng khác gì bịt tai trộm chuông cả.
Chuyện kéo dài tới nay, thấy hắn vẫn cố chấp như vậy, hai người họ cũng lười hỏi lại.
Hắn thừa nhận, chỉ vì đôi mắt tương tự kia đã sinh ra thành kiến đối với Ôn Chước Ngôn, quá là vô lý.
Nhưng lúc ấy sự phản cảm của hắn với đôi mắt này là từ tận đáy lòng — con người vốn là mắt không thấy tâm không phiền, mà yêu lại như cái bóng trong lòng, vẫn khiến cho hắn không thể sống yên.
Nhưng mà cách nửa năm lại bỗng đụng phải như vậy, hình như cũng không gay gắt như vậy, hình dáng đôi mắt có thể tương tự, thế nhưng thần thái thì lại khó mà giống được.
Huống hồ, tốt xấu gì lần đó đi tắm rửa nhờ cũng phiền người khác.
Vậy cho nên hôm nay hắn bảo cậu đi chụp bộ ảnh kia, cũng có chút ý định đáp lễ lại.
Nếu như cậu đã chủ động hỗ trợ thì cũng không nên bác bỏ mặt mũi của cậu, cho dù chụp có không tốt thì hắn cũng phải chịu thôi.
Sau đó thì tất cả đều là kinh hỉ.
Sau sự kiện gửi đồ kia thì hắn đã có số điện thoại của Ôn Chước Ngôn, nhưng sau đó lại xóa đi mất.
Hôm đó cậu gọi đến mượn máy ảnh, trên di động vẫn còn ghi lại số, nhưng mà Nhiếp Hàn Sơn chung quy lại vẫn không lưu nó vào danh bạ.
Tình hình cơ thể của hắn thế này, đối với việc tìm một ai đó đã không còn quá cấp bách.
Nhưng thực ra đáy lòng hắn vẫn còn tồn tại một tia may mắn, bởi vì Ôn Chước Ngôn có số của hắn.
Mà Ôn Chước Ngôn cũng vẫn không gọi tới.
Trùng hợp Quan Hạc vẫn đang đi qua đi lại giám sát một hạng mục ở thành phố lân cận lại có hồi âm.
Thế là hắn thu dọn đồ đạc đi công tác một chuyến, thuận tiện cũng tới đó uống vài chén trà.
Chuyến đi trong năm ngày, trên cơ bản có tin tức thì hai người mới cùng nhau quay trở lại.
Cũng vừa vặn hai ngày sau, Hình Doãn tìm tới cửa.
"Ông nói xem có phải cả thế giới này đều có vấn đề giống như cậu ta không? Mẹ nhà nó nữa! Năm đó lúc rời đi sao không tưởng tượng tới ngày hôm nay?"
Quan Hạc vừa bước vào phòng làm việc của hắn đã giậm chân, khiến Tiêu Lan sợ tới mức không dám ra ngoài.
Nhiếp Hàn Sơn ra hiệu cho cô ra ngoài, nhìn thấy rõ cô thở phào một hơi.
Chỉ còn lại hai người, Nhiếp Hàn Sơn từ trên ghế đứng dậy, dựa vào bàn làm việc, tay nhét trong túi quần, cứ như vậy nhìn Quan nhị thiếu gia nổi giận.
Quan Hạc lớn lên có gương mặt non choẹt, nhìn qua nom vô hại, trên thực tế thì đã hơn ba mươi tuổi, nhà đã có kiều thê.
Có lẽ bởi vì nhìn mặt trông dễ bị ức hiếp nên ở trước mặt người ngoài anh ta càng đạo đức giả.
Mấy lần anh ta tới công ty đều mang bộ mặt hung dữ vậy nên nhân viên trong công ty cũng khá kiêng kị anh ta, chỉ cần có thể lảng tránh là tuyệt đối không chạm mặt.
Công ty có thể đi đến ngày hôm nay, một phần là do anh ta nhờ vào quan hệ trong nhà đi biếu xén khắp nơi, mặt khác cũng may là Nhiếp Hàn Sơn có chiến thuật quản lý nội bộ và lấy được lòng người tốt.
Quan Hạc cũng biết, nếu không có Nhiếp Hàn Sơn thì những vấn đề trong công ty một mình anh ta không gánh nổi; mà Nhiếp Hàn Sơn cũng thừa nhận, nếu không có nguồn tài nguyên trong tay Quan nhị thiếu gia thì tên nhóc nghèo như hắn cũng không lăn lộn được như ngày hôm nay.
Gây dựng sự nghiệp tám năm, tuy nói lam lũ vất vả, thế nhưng tình cảm của hai người càng ngày càng tốt, tốt đến mức sắp quên mất, từ lúc đi lính về cùng nhau hừng hực tưng bừng lên kế hoạch cho tương lai, thực ra còn có người thứ ba.
"Đừng nói với tôi là ông sẽ đi đấy nhé?" Quan Hạc thấy vẻ mặt hắn cao thâm khó lường, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Đi chứ, sao lại không đi nhỉ?" Nhiếp Hàn Sơn nói, "Chúng ta không nợ cậu ta gì hết, sao lại không dám gặp?"
Con người Nhiếp Hàn Sơn, tuy rằng nhìn bộ dạng giống như một người tùy ý lười biếng, nhưng khi ở trong một tập thể lại thường ở vị trí trung tâm.
Ngay cả Quan Hạc cũng rất ít khi trái lại ý hắn.
Vì thế Quan Hạc cũng chỉ lẳng lặng hút cho xong điếu thuốc, thở dài nói: "Quên đi, tôi bận tâm làm cái gì chứ, ông không thấy lo là tốt rồi."
Hình Doãn hiện giờ có vẻ sống không được tốt lắm.
Rõ ràng là cậu ta còn nhỏ hơn Nhiếp Hàn Sơn và Quan Hạc một tuổi, đến nay thoạt nhìn chưa già đã yếu.
Cậu ta cạo tóc rất ngắn, tóc trắng đã mọc ra rất nhiều, làn da cũng ngăm đen, lưng luôn hơi gù xuống không dám nhìn thẳng vào mắt người khác.
Cho dù là Nhiếp Hàn Sơn đưa thuốc cho hay là Quan Hạc mời uống bia, cậu ta đều sẽ lau hai tay của mình vào quần trước rồi mới nhận lấy, sau đó cung kính nói cảm ơn một tiếng.
Hình Doãn mời hai người họ ăn cơm tại một nhà hàng nhỏ đầy dầu mỡ.
Nhiếp Hàn Sơn còn tốt, cho dù mấy năm nay sống tốt thế nào cũng không đổi được khẩu vị của bản thân, ăn cái gì cũng ngon.
Quan Hạc lại không quen lắm, từ nhỏ đã được nuông chiều, thói quen tốt được hình thành thời đi lính sau khi ra ngoài xã hội đã mai một hết, hiện giờ mấy thứ này ăn không nổi, không thể nào động đũa.
Khu thương mại này được xây dựng đã gần hai năm, Hình Doãn đặt phòng bao ở tầng năm của khu.
Bên này chi phí không cao, lại gần các trường đại học, rất được sinh viên yêu thích; Nhiếp Hàn Sơn đã cùng mấy cậu nhóc Thịnh Mẫn Hoa kia tới vài lần.
Lúc ăn cơm không khí có chút yên tĩnh, đến khi trong phòng tối đen như mực, Hình Doãn châm một điếu thuốc, dường như rốt cuộc đã hạ quyết tâm.
Cậu ta quỳ xuống trước mặt Nhiếp