Tạ Yên Nhiên mấy ngày nay đều gặp ác mộng, trong mộng là ảo ảnh hình thù kỳ lạ, kỳ quái, hỗn tạp máu tươi cùng tiếng khóc, khiến Tạ Yên Nhiên hàng đêm không được an bình.
Nhưng Tạ Yên Nhiên không nói với ai, mỗi ngày đều bày ra bộ dáng vui vẻ như cũ, cùng Lạc Phi Phi nói chêm chọc cười, cười kinh thiên động địa, lúc cúi đầu xuống nước mắt muốn rơi kịp nói đỡ một câu: Cô xem cô làm ta cười chảy nước mắt.
Nhưng Tạ Yên Nhiên trong lòng tự hiểu, chính mình căn bản cười không nổi, đều là giả, là nàng giả vờ. Lúc nàng vừa tỉnh, mọi người ít nhiều đều nhắc đến việc trước khi nàng mất trí nhớ. Nhưng khi đó Tạ Yên Nhiên đối với bọn họ theo như lời tử thương cùng chiến loạn chỉ bày ra một vẻ kinh ngạc và tâm trạng cảm thán, cho tới hôm nay chứng kiến lời nói và cảnh tượng ở trong mộng, Tạ Yên Nhiên mới rốt cuộc mới hiểu vì sao mỗi khi nhắc tới chuyện này trên mặt ai cũng có biểu tình bi thống như thế.
Trừ chuyện này ra, tâm tình Tạ Yên Nhiên đối với Bắc Đường Mặc Nhiễm có chút vi diệu. Cảnh tượng chạng vạng hôm đó khi được y ôm hiện rõ ràng trước mắt, sự ôn nhu cùng thiện ý làm nàng nhịn không được miên man suy nghĩ, đặc biệt lúc chỉ có nàng cùng Bắc Đường Mặc Nhiễm tại thư phòng, Tạ Yên Nhiên quả thực là như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Vì thế một ngày nào đó, trước một đêm bị ác mộng và mộng xuân luân phiên tra tấn đau đớn muốn chết, Tạ Yên Nhiên vì một đôi mắt gấu trúc giả vờ trấn tĩnh tìm cớ, chính thức đem tiên sinh dạy học Bắc Đường Mặc Nhiễm khai trừ.
Đối với đống lý do rỗng tuếch nói hượu nói vượn của Tạ Yên Nhiên, Bắc Đường Mặc Nhiễm cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ nhàn nhạt gật đầu, Lúc Tạ Yên Nhiên xoay người liền gọi nàng.
“Yên Nhiên, có phải nàng nhớ ra chuyện gì không?”
Bắc Đường Mặc Nhiễm trong ngữ khí bình đạm có chút hoang mang, rõ ràng là hỏi câu giống lúc trước, nhưng Tạ Yên Nhiên lại vội giấu một chút.
“Không có.” Tạ Yên Nhiên cười như việc không liên quan mình, “Mặc Nhiễm, sao ngài lại hỏi thế?”
Bắc Đường Mặc Nhiễm nhìn chằm chằm Tạ Yên Nhiên, nửa ngày mới cúi đầu: “Chỉ là cảm thấy, nàng…..”
“Ừ?”
“…… Không có gì.”
“Ta đi đây.”
Tạ Yên Nhiên xoay người rời đi, để lại Bắc Đường Mặc Nhiễm một mình ngồi trong phòng, trong đầu vẫn là câu lúc nãy chưa thể nói, nàng vừa rồi, cùng Hoàng Hậu tương lai, cũng thật giống nhau.
Bắc Đường Mặc Nhiễm cảm thấy bản thân có bệnh, lúc Tạ Yên Nhiên vừa mới mất trí nhớ, nói chuyện lộn xộn, làm việc hỗn loạn đến cực điểm, bản thân không tự giác mà không ghét bỏ nàng, hiện tại nàng một câu mơ hồi một câu rõ ràng, chữ nào cũng là vì quốc gia, vì bá tánh, dù ai tới đều phải cảm thán một tiếng, căn bản chính là nữ tử tốt, nhưng trong tâm y lại bắt đầu bất ổn, giống mèo đen bên cạnh giây tiếp theo sẽ vì con chuột mà quên mất bản thân.
Bắc Đường Mặc Nhiễm lắc lắc đầu, cười thầm chính mình suy nghĩ nhiều, mấy ngày nay nếu không gặp Tạ Yên Nhiên, có thể nàng sẽ đột nhiên không để ý đến mình nữa.
Sau đó Tạ Yên Nhiên thật sự không phụ kỳ vọng của Bắc Đường Mặc Nhiễm, nàng thật sự bắt đầu không để ý tới Bắc Đường Mặc Nhiễm. Nói không để ý có vẻ chưa đủ lớn, chính xác mà nói, là trốn tránh.
Lúc sáng Bắc Đường Mặc Nhiễm dậy sớm dùng bữa, thấy Tạ Yên Nhiên còn đang ngủ ngon lành trong phòng, lúc chạng vạng Bắc Đường Mặc Nhiễm xử lý xong chính vụ trở về, Tạ Yên Nhiên đã dùng xong rồi bữa tối, tiến vào mộng đẹp. Tới hoa viên, thư phòng, bên hồ, nơi Tạ Yên Nhiên và Bắc Đường Mặc Nhiễm thường gặp nhau, mấy ngày này đều không thấy bóng dáng Tạ Yên Nhiên.
Bắc Đường Mặc Nhiễm nhạy bén nhận ra Tạ Yên Nhiên ở trốn tránh y, nhưng nguyên nhân vì sao, y không biết. Hơn nữa, nói như thế, Bắc Đường Mặc Nhiễm từ hôm đại hôn của Sở Thắng Nam Bạch Vô Trần đến nay, có thể là vì khôi phục một chút ký ức, chỉ số thông minh của Tạ Yên Nhiên bắt đầu tăng lên, cả việc trốn tránh y cũng không hề lộ liễu và khiến người khác nghi ngờ.
Cho nên Bắc Đường Mặc Nhiễm nói với Tô Tầm Tiên Tạ Yên Nhiên gần đây trốn tránh y, cũng chỉ đổi lấy cái bĩu môi của Tô Tầm Tiên.
“Tạ Yên Nhiên trốn tránh ngài? Vậy sao, ta không phát hiện đó.”
Cả Tô Tầm Tiên cũng không phát giác tâm tình Bắc Đường Mặc Nhiễm càng thêm trầm trọng, nâng chung trà lên nhấp một miệng, cảm thấy so với uống lá cây không khác gì.
Tô Tầm Tiên thấu hiểu, đè thấp thanh âm: “Mặc Nhiễm, ngài có phải một ngày không thấy Tạ Yên Nhiên, liền như cách tam thu? Có phải mỗi thời mỗi khắc đều muốn nhìn thấy Tạ Yên Nhiên? Có phải cảm thấy Tạ Yên Nhiên đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của ngài.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm giương mắt nhìn Tô Tầm Tiên, biết hắn lại bắt đầu giở trò, chờ một lát, cưỡng chế đem một cỗ muốn đánh chết Tô Tầm Tiên trong lòng đè nén xuống, như cũ cúi đầu nhấp trà, phi, lá cây này thật khó uống.
Tô Tầm Tiên cũng không giận, phe phẩy cây quạt cười khẽ, rốt cuộc khôi phục nói chuyện bình thường: “Ngài nói xem, lúc trước nàng ta ngày nào cũng hai mắt lấp lánh nhìn ngắm ngài, ngài lại hờ hững, hiện giờ cùng lắm là vì trùng hợp không gặp vài lần, ngài lại gấp đến như vậy.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm rốt cuộc dừng động tác nhấp trà, cũng không trừng mắt liếc Tô Tầm Tiên hoặc là trực tiếp phất tay áo rời đi, Bắc Đường Mặc Nhiễm buông chén trà, khuôn mặt trầm tĩnh, suy nghĩ lại là hỗn loạn muôn vàn.
Lúc này nơi xa lại truyền đến tiếng cười quen thuộc cắt ngang suy nghĩ của