Y Minh hơi hơi ngửa đầu, nhìn Lý Vân Ca tựa trên ghế sa lon, trong đáy lòng hình như có thứ gì đó đang chậm rãi tràn ra!
“Em đi ngủ trước đi, anh ngồi đây một lát đã, tắm rửa xong rồi đi ngủ thôi!” Lý Vân Ca kéo tay cậu, cũng không có động tác gì khác.
Trong đêm đông yên tĩnh, Y Minh nhìn Lý Vân Ca vẫn nắm lấy tay mình, nhớ tới trước kia cha có kể cho mình nghe một câu chuyện. Nội dung câu chuyện thì cậu không nhớ được, chỉ nhớ rõ, sau đó, cha mỉm cười nói, thế nên, nhà mình ở đây, muốn được ở bên người kia cả một đời, gọi tên, nắm lấy tay nhau!
Ấm áp, hạnh phúc, chính là hai cái cảm giác mang câu chữ bình thường nhất ấy. Trước kia, sau này, mình sẽ luôn nghĩ đến cái nắm tay của người nọ sao?
Nhìn mười ngón tay của hai người chậm rãi đan vào nhau, Y Minh tự nở nụ cười thoáng qua với mình, đã có người này rồi, sao lại có thể bằng lòng nắm tay ai khác nữa !
Y Minh có chút ảnh hưởng, chợt nhúc nhích cái tay đang đan vào nhau giữa hai người, “Anh à, đi tắm thôi!”
Lý Vân Ca mở mắt ra, “Ừ, em đi ngủ trước đi!”
Do say rượu nên vẫn còn mơ màng, lúc Lý Vân Ca đứng dậy có chút lung lay.
Xiết chặt nắm tay đang đan lấy nhau, Y Minh quyết định sẽ đỡ anh đến phòng tắm.
“Thiếu đông gia định hầu hạ tại hạ tắm rửa sao?” Sau khi đi vào phòng, Lý Vân Ca thấy Y Minh hình như cũng muốn vào, tựa vào cửa, nở một nụ cười thoáng qua với Y Minh.
Y Minh đã có thêm hạnh đạo nên đối với kiểu đùa giỡn này, dĩ nhiên không thèm sợ nữa. Chỉ là gương mặt vẫn hơi đỏ lên.
“Em lại nghĩ tới hình ảnh thiếu nhi không nên thấy rồi hả?” Lý Vân Ca tiến lên ghé vào tai cậu, nhẹ nhàng trêu chọc.
“Mặc kệ anh đó!” Bạn học Tiểu Lục công lực còn thấp vứt lại một câu như vầy rồi bỏ chạy. Phía sau, là Lý Vân Ca khó chịu nín cười thành tiếng.
Y Minh trở về phòng mình, trong lòng nhảy loạn.
Người này giả say a, bằng không thì sao luôn đi trước một bước nhìn thấu tâm tư của mình chứ. Ừm, lúc mình đỡ anh ấy vào phòng tắm, sau khi thấy anh ấy cởi quần áo, thì sẽ làm ra tình cảnh như thế nào a?
Tiêu rồi tiêu rồi, lúc này còn thế này thì sa đọa thật rồi, rõ ràng là bắt đầu nghĩ đến cơ thể anh ấy rồi!!
Y Minh quơ quơ đầu, giật ra chăn, mền, nằm xuống.
Vừa mới có hơi chút buồn ngủ, cửa phòng đã mở ra. Một mùi hương hoa cỏ quen thuộc xông vào, Y Minh trợn mắt, lại cảm thấy trên người bỗng nhiên nặng trịch. Nhất thời, tất cả buồn ngủ đều chạy mất sạch.
Thò tay đẩy anh ra, lại nghe tiếng anh ghé bên tai mình trầm thấp nói, “Một chút thôi, để anh ôm em một chút.” Y Minh nghe ra trong giọng nói anh có chút cầu xin bèn dừng tay lại. Cơ thể cũng chầm chậm thả lỏng ra, mặc chàng vuốt ve.