Mình có thể không tin anh sao.
Chỉ sợ, kẻ không thể tin lại chính là chính mình.
Nàng dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, nha, phi phi phi, là mẹ vợ gặp con rể, càng nhìn càng thỏa mãn! Ai, cũng không biết có được hay không, sao lại muốn gặp cha mẹ anh nữa nha? Tuy nhiên, thật ra cũng chẳng phải người ngoài.
Lý Vân Ca nhìn cái ngýời tựa trong ***g ngực mình, một chốc thì nhíu mày, một chốc thì cắn răng, một chốc lại híp mắt hệt như bé hồ ly mới ăn vụng, sau một hồi bộ dạng lại như thể bị người ta nắm mất đuôi, Lý Vân Ca tâm tình tốt. Không nghĩ tới, nhìn một người biểu cảm cũng có thể trở nên vui vẻ nhanh đến vậy.
Hai người ngồi nhìn nhau cũng chẳng sao, thật sự đó!
“Đại ca….cái kia…..em nhất định phải gặp bọn họ sao?” Y Minh ngẩng đầu, ánh mắt trắng đen rõ ràng, bờ môi nhu thuận ửng đỏ, khiến cho Lý Vân Ca lại muốn sắm vai Bà Ngoại Sói thêm lần nữa, nhưng cái chuyện này lại không thể lảng tránh được a.
Lý Vân Ca biết chắc, cái loại chuyện này không thể để sót lại được, nếu không sau này nhất định sẽ trắc trở vô cùng.
Lịch sử giáo huấn a, lịch sử giáo huấn a, giáo huấn thảm thiết mà khắc sâu a.
“Y Minh sợ à?” Lý Vân Ca hôn một cái lên cái môi hồng thuận phơn phớt của cậu, ừm, mềm mại thơm ngọt. “Vẫn còn lo lắng sao?” Lại hôn xuống.
“Em…..cũng không biết..” Y Minh nhẹ nhàng lắc đầu, tư duy rất loạn.
“Y Minh, anh rõ mình đang làm cái gì mà. Cũng biết muốn làm vậy, thì cái anh lo lắng nhất chỉ có em, bởi vì con đường này hoàn toàn không phải là một con đường dễ đi.” Lý Vân Ca vuốt ve cậu.
Bên trong quan hệ như vậy, nếu như muốn yêu đương công khai hay như tiến đến hôn nhân, hoặc được người khác tán thành hay chúc phúc, trước mắt xem ra là có chút không thực tế đi. Lý Vân Ca có chút cảm khái trong lòng, ôm lấy Y Minh, “Anh muốn, có lẽ là hơi nhiều một chút, nhưng cũng chẳng phải quá đáng. Anh muốn em chấp nhận anh, cũng muốn cùng em cả đời, cũng muốn cả đời sẽ như vậy, sẽ không xuất hiện buổi hẹn hò ‘buộc phải có’ nào, thậm chí cả kết hôn, cho nên anh muốn gia đình mình chấp nhận chúng ta, em có thể hiểu rõ chứ?”
Lý Vân Ca nói một phen như vậy khiến cho Y Minh rất xúc động, cả đời, mình cùng một người yêu nhau cả một đời, rất đáng để cố gắng a!
“Lúc đầu trên đường về, anh kể cho em nghe một câu chuyện, em còn nhớ chứ?” Lý Vân Ca hỏi.
“Nhớ rõ!”
“Cái người kể cho anh nghe câu chuyện này, cuối cùng có nói với anh một câu, anh vẫn nhớ.”
“Câu gì thế?” Y Minh có chút tò mò.
“Anh ta nói: Mọi người đều nói yêu đơn phương là khổ nhất, nhưng thật ra cái khổ nhất chính là hai người yêu nhau, nhưng lại không được gặp nhau!”
Y minh nghe lời nói của Lý Vân Ca xong…, cái nơi nào đó trong lòng thoáng yên ổn một chút, cũng có thêm một ít ánh sáng.
Chấp nhận anh, chấp nhận cái người đàn ông tên Lý Vân Ca này, với Y Minh mà nói, đã là một bước đi rất lớn mật. Mà