Những gì lão gia tử nói với Lý Vân Ca hôm ấy, Y Minh vẫn một mực hỏi không ra.
Chỉ là, buổi tối, lúc xác định phòng ngủ, lão gia tử nói bọn họ tuổi tác lớn, muốn ở trong phòng khách dưới lầu một, Ngôn Ngôn và Lý Vân Côn tự nhiên ở cùng một gian.
Y Minh khó có khi không nói gì được a, chỉ đành chấp nhận kết quả rằng mình sẽ ở cùng phòng với Lý Vân Ca.
Lúc ngủ, Y Minh mang đồ chuyển vào phòng của Lý Vân Ca, lão gia tử trông thấy Y Minh thì cười một cái, đó là một nụ cười thấu hiểu và bao dung của người già. Cười đến độ cả người Y Minh đều nóng lên, tay chân cũng chẳng biết đặt ở đâu mới ổn!
Lý Vân Côn cũng chẳng nói gì cả, anh tuy rằng hiểu rõ, nhưng cũng không phản đối giống lão gia tử, Lý Vân Ca cũng đã giới thiệu rõ ràng người ta với thân phận người nhà một lần nữa rồi, anh cũng chỉ có thể đồng ý. Hơn nữa, anh vẫn còn nhớ rõ lời nói của lão gia tử với bọn họ hôm đó,
Sống ở trên đời, bất quá đều là bạch vân thương cẩu, thần câu quá khích*. Sau này, nếu thật sự gặp được người mình vừa ý, thì cũng nên đừng câu nệ quá nhiều.
*白云苍狗,神驹过隙: Bạch câu quá khích (bóng ngựa trắng vụt qua khe cửa) chỉ thời gian trôi qua quá nhanh; và Bạch vân thương cẩu (mây trắng biến thành chó xanh) chỉ sự vật không ngừng thay đổi
Nhưng, yêu cầu duy nhất của lão gia tử chính là, không nên ghen tỵ với hạnh phúc của người khác, bản thân lại mong có thể không làm mà hưởng, và tuyệt đối không đảm đương nổi bên thứ ba đâu.
Y Minh cúi đầu ngày càng thấp, nên không thấy được sự lo lắng ở đáy mắt Lý lão gia tử, cũng không thấy được động tác cổ vũ của Vân Côn làm với Vân Ca.
Lý Vân Ca hiểu rõ sự lo lắng của bọn họ, khó khăn nhất thật ra vẫn là thái độ của người nhà Y Minh. Nhưng, gần đây Lý Vân Ca có thói quen trước tiên đưa ra phân tích thật cẩn thận đã, rồi sau đó mới đưa ra phương án giải quyết.
Người bình thường khi gặp chuyện, có thể phát hiện ra vấn đề, phân tích vấn đề, rồi đưa ra phương án giải quyết mà nói thì….đã là rất tốt.
Lý Vân Ca thì lại khác, lúc anh đưa ra phương án giải quyết, thì sẽ có cả phương án dự phòng nữa. Hơn nữa, với vấn đề lớn quan trọng, anh thậm chí còn đưa ra tận 3 phương án dự phòng. Đây cũng là nguyên nhân thành công của công ty anh.
Chuyện làm sao để có được sự đồng ý của người nhà Y Minh, cách làm của Lý Vân Ca vẫn như vậy.
Chỉ là, tất cả các phương án của anh ta đều có một điều kiện ẩn trước tiên: Y Minh nguyện ý ở cùng một chỗ với anh.
Einstein đã từng nói, với một mệnh đề, trước khi phát hiện ra sai lầm, thì phải đưa ra tất cả các phương án suy luận.
Einstein đáng yêu, sự thật đáng ghét.
Sau khi nói lời tạm biệt cha mẹ và anh trai mình, Lý Vân Ca đã biết bên nhà mình đã không còn vấn đề thực chất gì nữa rồi. Thế là, trọng tâm của anh lại chuyển sang bên người nhà Y Minh.
Lý Vân Ca đưa điều kiện đầu tiên ra áp dụng với quá trình suy luận, sự thật chứng minh thêm lần nữa, quá trình suy luận có thể nói là hoàn mỹ !
Anh tin chắc rằng, nhất định có thể đạt được sự đồng ý của người nhà Y Minh. Chỉ là, anh không ngờ đến, những tính toán của anh, cái kế hoạch coi như đã rõ ràng, cái kết cục coi như đã đến, nhưng lại không ngờ đến, cái điều kiện đầu tiên của anh thì ra lại không phải là sự thật, mà chỉ là giả thiết.
Nếu là giả thiết, thì tương xứng với nó chính là quá trình suy diễn phía sau, và cả quá trình thử nghiệm khó khăn vừa qua cũng chỉ là một vở kịch trào phúng.
Biến cố xảy ra vào Tết Âm Lịch!
Một tuần trước Tết Âm Lịch, lúc Y Minh gọi điện về nhà, mẹ Lục đã nói, Y Minh, con cũng nên về đi a!
Y Minh luôn dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời, cũng nhu thuận đồng ý, “Con sẽ về!”
Lý Vân Ca rất không nỡ tách ra, uyên ương bị tách thành đôi, vào ban đêm sẽ cảm thấy không quen, bạn lại còn để anh ấy lại gối đầu ngủ một mình thêm lần nữa, anh ấy đương nhiên sẽ bị khó ngủ!
Nhưng, anh lại không chịu nổi lời nói mềm mỏng của Y Minh: “Đại ca, trước mười ngày em nhất định phải về! Nói gì thì nói, luận văn sơ khảo của em đã sớm giao cho giáo sư, ba mẹ cũng đã lâu không gặp em rồi.”
Huống chi, lời này lại còn do bé Lục nói