Phía sau truyền đến giọng nói nhưng mà giọng nói này rất lạ nó lạ lắm còn kêu cả tên của Trang Nhi nữa.
Người lạ nào đó đang đi ở phía sau cùng với anh chàng thiếu niên Hoàng Nam thấy bóng dáng phía trước quen quen bởi mà hôm qua anh cũng nhìn thấy Hoàng Nam nắm cổ tay cô bé kéo đi, cô bé đang đứng ở trước cửa lớp 6A1 dáng người đứng quay lưng về cùng hướng với hai anh chàng, anh bất giác đưa mắt hỏi Hoàng Nam:
"Kia có phải cô bé Trang Nhi không".
Anh chàng lạnh lùng đáp lại:"ừm".
Hình như bóng dáng của cô thiếu nữ ấy đã khắc sau vào mắt anh dù chỉ là bóng lưng thôi anh cũng có thể nhận ra cô bé.
Anh chàng giọng nhí nhảnh kêu lên: " Trang Nhi ơiiiiiii".
Cô bé đằng trước giật mình ngoảnh lại đằng sau khi nghe cái giọng kêu lạ hoắc ấy vừa quay ra là đã thấy anh chàng lạnh lùng kia đang nhíu mày nhìn người bên cạnh mình.
Nhìn thấy người đi kế bên anh rất quen hình như đã gặp ở đâu rồi ấy cô bé nghĩ trong đầu mấy giây liền nhớ ra anh chàng này"á là cái người hôm đi cùng với anh Hoàng Nam ở sân banh trông họ rất thân chắc là bạn thân thì phải", nghĩ xong cô bé cũng nhanh đáp lại cuối đầu nói:"
"Chào anh ạ".
Anh chàng nhìn cô cười điệu nhí nhảnh nói lại: "anh tên là Trung, bạn chơi từ lúc học tiểu học với anh trai của em."
Gớm em làm gì có em trai tự người ta nhận vậy ấy chứ hớ, con người đó quả thật là nguy hiểm mà, xui lắm mới quen biết anh còn bị nhận là em gái họ.
Cô bé gượng cười đáp lễ phép:" dạ vâng ạ"
Phía đối diện con người lạnh lùng kia đang khoang tay lại đứng nhìn cô chăm chăm nhưng bị cô bé làm lơ đi.
Lúc này nhìn thấy anh thì cô bé liền nhớ lại mấy hộp quà chất như đống núi kia không ai bê phụ còn đang ở trong học bàn của cô, cô nhanh trí liền mở miệng hỏi:
"Hai anh có rãnh không???"
Hai người kia đưa mắt nhìn đối phương xong anh Trung bên này liền nhanh miệng đáp lại cô bé:
"Tụi anh rất rãnh nhưng mà chi vậy???."
Cô bé lưỡng lự một hồi liền chậm rãi nói:" hồi sáng có người gửi quà cho anh Nam nhưng ảnh không lấy mà cho em, em bê không hết hai anh giúp em bê ra xe đạp giúp em được không??".
Anh chàng kia nghe vậy thấy cũng không to tát gì liền đồng ý đi vào lớp bê giúp cô, hai người đi vào để lại con người lạnh lùng kia đang đứng trước cửa lúc này trời mưa cũng tạnh hẵn rồi trong lòng chàng thiếu niên đang nghĩ gì đó liền lẩm bẩm "gu mình không phải như con bé này trẻ con này sao lúc đầu mình lại đi xin lỗi nó chứ mẹ kiếp đầu óc bị điên rồi".
Vừa lẩm bẩm xong thì hai người kia cũng đang trong lớp bước ra bê một mớ hộp quà luôn, mặt hai người vui vẻ nhìn nhau cười.
Anh chàng nhìn cô nói:" Anh của em như đại minh tinh ấy ngày nào cũng có quà có thư tình"
Cô bé mặt bĩu môi nói lại:" lạnh lùng như vậy mà mọi người ai cũng thích gặp