Ở một diễn biến khác tại Campuchia, trong chiếc siêu xe, Định Quân vỗ vai Phương Khiêm:Đáng lý ra tôi không đưa cậu đi, nhưng do không yên tâm về cậu nên dích thân đưa cậu đi.Phương Khiêm cười vẻ khổ sở:Lần này đi cứu ai thế?Định Quân cười nhạt nhẽo, gương mặt phảng phát vừa có chút tà khí vừa có chút quân tử:Không hẳn là cứu người, chẳng qua là một quân cờ trong ván cờ lớn của Hà Phi.Nói sơ cho tôi nghe về người đó và tôi phải làm gì?Định Quân chậm rãi nói:Cậu mang 13 tỷ này, đi chơi trong sòng bài, phải và thắng về 26 tỷ.
Nhưng mà cậu không được lộ tài quá sớm, cậu phải tiếp cận với người đàn ông này.
Định Quân đưa hình ra, thì đó là Gia Huy dượng tư của Lan Chi.Phương Khiêm nheo mắt mấy giây, cảm thán nói:Tôi phải khiến anh ta thắng đúng không nhỉ?Chính xác, nhưng anh phải để anh ta thua 20 tỷ mới được giúp.Tôi có thể hỏi một chút được không?Định Quân lắc đầu, gương mặt không thay đổi:Không! Khi nào cậu hoàn thành nhiệm vụ này tự khắc sẽ hiểu.Phương Khiêm không hỏi nữa, mang vali chứa 500.000usd, hôm nay mặc vest trắng, thắt nơ, mang kính trắng như một quý ông, bước vào sòng Casino, đủ cung bậc cảm xúc, anh lâu ngày gác kiếm nay lại tái xuất không biết sẽ như thế nào? Anh dáo dác tìm người gọi Gia Huy và thấy anh ta bên một bàn poker.
Nhưng không vội vàng mà thu mình bên mấy bàn Blackjack, chờ đợi thời cơ.Bên này Gia Huy, không biết ở trong này bao lâu rồi, đầu bù tóc rối, râu ria lởm chỏm, nhìn rất hoang tàn.
Phương Khiêm cười nhẹ một cái nghĩ thầm:Đúng là một con nghiện cờ bạc, nhìn anh ta chắc là có thóp này không thể cứu vãn, Hà Phi muốn lợi dụng điểm này để uy hiếp anh ta, sau lưng người này chắc là có lợi ích cho Hà Phi.
Hà Phi đúng là không đơn giản.
Nhưng phải công nhận Hà Phi! Anh chính là người mà tôi tôn trọng.Tiếng ồn ào và ánh đèn trong Casino khiến người ta u mê bất hoại, càng chơi càng nghiện, càng nghiện càng thua.
Nhưng nếu hôm nay Phương Khiêm thắng quá 30 tỷ sẽ không toàn mạng mà ra khỏi Campuchia, nên Định Quân chỉ cho phép thắng 26 tỷ.Dealer bên kia nhìn vào Gia Huy nói bằng tiếng anh:Ngài đã thua 15 tỷ rồi đó.
Có muốn tiếp tục nữa không?Tiếp tục.Gia Huy đã ở trong sòng bài một tuần lễ rồi.
Và 70% là thua.
Anh cầm 20 tỷ đi làm ăn nhưng cuối cùng là nướng vào đây.
Cảm thấy thật chua xót.Phương Khiêm lặng lẽ quan sát sau 8 tiếng đúng bon.
Gia Huy mất sạch 20 tỷ.
Đang muốn vay tiền gỡ lại, thì Gia Huy được vỗ vai một cái, Phương Khiêm cúi xuống hỏi nhỏ:Anh, nếu muốn chơi tiếp thì đi theo tôi một lát.
Tôi sẽ giúp anh kiếm lại số tiền đó.Anh là ai?Tôi là ai không quan trọng! Nhưng tôi nhận được ủy thác bằng mọi cách phải đem anh ra.
Bây giờ có vài thỏa thuận cần chữ ký của anh.
Đi theo tôi, lát nữa tôi sẽ giúp anh lấy về số vốn ban đầu.Ủy thác? Kiếm lại số vốn?Tâm tình đang rối loạn, phải nhanh chóng đem 20 tỷ về bỏ vào ngân sách công ty không thì tiêu mạng.
Nên Gia Huy như một con chó hoang mà cụp đuôi đi theo Phương Khiêm.Trong phòng nghỉ, Gia Huy ký một bản thỏa thuận nợ tiền và làm một việc sau khi rời khỏi đây.
Trong lòng có chút bất an nhưng không thể làm gì khác.
Phương Khiêm lấy được bản thỏa thuận cất vào vali và đem vali tiền lên mở ra, lấy vài cọc tiền bước đến bàn poker thể hiện tài năng và độ gian xảo của mình.Trong phòng điều khiển camera, chủ sòng bài thảng thốt bằng tiếng Campuchia:Cậu ta là Alan đúng không?Người trợ lý nói:Đúng! Thưa ông.
Từ lúc hắn ta bước vào là tôi đã để ý.Ông chủ thổi điếu xì gà làn khói nghi ngút, khuôn mặt đã già nhưng vẫn hầm hố và đáng sợ:Chẳng phải hắn ta đang lẩn trốn và gác kiếm mấy năm nay sao?Người trợ lý cười:Dù sao anh ta cũng là cao thủ hạng 2, nói gác kiếm cũng khó.
Chạy trốn từ Châu u ẩn mình đến được đây chắc cũng có lý do.Cứ để anh ta chơi.
Nhưng nếu con số anh ta thắng vượt qua 30 tỷ thì xử lý hắn.Ông yên tâm.
Tôi sẽ xử lý.Ừ! Anh ta là nhân vật không đơn giản, phía sau chắc có chống lưng.
Cứ quan sát đừng manh động.
Biết đâu có ngày sẽ hợp tác.Được rồi! Tôi ra đây.Hít một điếu xì gà cầm ly rượu mạnh uống cạn và cười thâm hiểm.Trở lại Sài Gòn, không khí sương đêm rủ xuống mặt đường, vẫn là cảnh đêm hoa lệ, sáng rực rỡ của phố thị phồn hoa.
Dưới tòa nhà của nhà hàng trên mây, Nguyên Phong bước đến trước nói với Ngọc Diệp:Kelly, anh đi lấy xe và phải đưa Lan Chi về, còn buổi tiệc công ty em anh sẽ đến.
Em yên tâm.Ngọc Diệp tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đang rất tức giận, cô cũng tự lái xe nên bước qua đường lấy xe:Dạ được rồi! Anh về nhớ gọi lại cho em, em có chuyện muốn nói với anh.Nguyên Phong cảm thấy có chút bối rối nhưng cũng gật đầu, anh đi lấy xe, còn Lan Chi đang bước đằng sau suy nghĩ rối ren, chợt bất ngờ Huy Tường đứng đằng sau nói vọng tới:Em không định nói gì với anh à? Xem nhau như người lạ khiến em vui không?Lúc này Lan Chi cảm thấy rất lạnh lẽo, cô nhàn nhạt trả lời:Chúng ta không có gì để nói.
Những gì cần nói bảy năm trước đã nói rồi.Huy Tường đứng đó tay sọt vào túi quần và hỏi:Sao em lại ở đây? Gần đây có tin tức người thừa kế Ngô Thụy hủy bỏ hôn sự chạy trốn là thật à? Từ bỏ làm người thừa kế, lưu lạc nhân gian, chỉ có em mới làm vậy thôi.Lan Chi nuốt nước bọt thở mạnh và quay lại nói với anh ta:Hy vọng anh không vạch trần thân phận của tôi.Huy Tường tỏ vẻ bi thương:Em yên tâm! Nếu vạch trần thì lúc nãy đã nói ra rồi! Bảy năm qua em sống có tốt không?Lan Chi cười nhạt nhẽo:Nhờ phúc của anh tôi vẫn ổn.
Chỉ cần anh cách xa tôi ra.Huy Tường lên giọng trêu đùa:Ồ! Em tức giận làm gì? Hay vẫn còn yêu anh nên hận anh thế?Lan Chi cười khổ:Anh bớt vọng tưởng đi.
Anh tưởng tôi còn như lúc xưa sao?Huy Tường thổi hơi thở của mình một hơi nhè nhẹ:Chúng ta sẽ còn gặp nhau thôi.
Em đừng kích động như vậy sẽ khiến người ta nghi ngờ anh và em quen nhau đấy.
Coi bộ em cũng khá thích Nguyên Phong.
Anh ta đeo đuổi em à?Đó là chuyện của tôi.Được thôi! Em yên tâm đi, trái đất tròn, chúng ta sẽ gặp lại.Xe của Nguyên Phong dừng lại trước mặt, Lan Chi vội vàng vào xe, cô sợ nói chuyện một chút cô không kiềm chế được phát sinh chuyện.
Bên này Ngọc Diệp cũng ngồi vào xe, suy nghĩ và gọi cho Nguyên Bảo:Anh ngày mai em mời anh đi uống cafe nhé.Nguyên Bảo cười hiền hòa:Được.Ngày mai em sẽ nhắn anh địa chỉ.Uhm!Tắt máy cô đăm chiêu suy nghĩ, mà lúc này Huy Tường thì nảy sinh ra một ý định:Xem ra, sắp có chuyện vui.
Thú vị! Thú vị thật.
Lan Chi à, em chờ xem anh sẽ mang đến cho em điều bất ngờ gì.Trong một quán rượu nhỏ, Bách Lâm và Uyển Nhi ngồi nói chuyện với nhau.
Bách Lâm trầm tư hỏi han:Vậy