Tạ Âm Lâu đưa Vân Thanh Lê về khách sạn, buổi biểu diễn rất thành công nhưng tối nay không ai có tâm trạng ăn mừng. Trong phòng khách xa hoa rộng rãi, Vân Thanh Lê trong bộ váy màu xanh nhạt ngồi trên ghế sô pha hồi lâu, ánh đèn chiếu vào người cô ta làm nổi bật vẻ trong trẻo lạnh lùng.
Hình Lệ nhanh chóng kiểm tra tất cả thông tin của Thi Di, đôi môi đỏ mọng chậc chậc đầy kinh ngạc: “Thật thú vị, người phụ nữ này xuất thân nghèo khó, hồi học đại học bí mật hẹn hò với con trai người tài trợ cô ta, sau đó đã vứt bỏ anh ta để sống chung với Chu Tự Chi, căn hộ cùng chi phí sinh hoạt đều do Chu Tự Chi chi trả, sau đó kết hôn với Thịnh Hựu An làm một phu nhân nhà giàu, mỗi một giai đoạn quan trọng của cuộc đời cô ta đều không thể thiếu công lao của những người đàn ông đã giúp đỡ cô ta.”
Nói trắng ra thì Thi Di chính là một đóa hoa đinh hương cắm rễ trong xương tủy của đàn ông, dựa vào đó mà hút lấy chất dinh dưỡng.
Hình Lệ vừa đặt máy tính bảng xuống đã bị bàn tay trắng nõn của Tạ Âm Lâu nhấc lên, cô cụp mi nhìn một hồi lâu mới nói: “Thi Di đang cho rằng không ai trị được cô ta sao?”
Vân Thanh Lê cười nhạt: “Có sự che chở của Chu Tự Chi, cô ta sợ cái gì?”
Niệm tình cũ sao?
Chẳng qua là năm đó Chu Tự Chi vì quyền thừa kế gia sản nên chọn liên hôn cùng nhà họ Vân, cuối cùng bỏ rơi cô ta nên trong lòng anh ta mới cảm thấy có chút áy náy.
Nghĩ đến đây, Vân Thanh Lê thực sự cảm thấy không mấy dễ chịu, nhưng lại nói với giọng điệu rất bình tĩnh: “Anh ta là một người đàn ông máu lạnh, chỉ biết đến lợi ích của bản thân, cũng chỉ khi đối mặt với chuyện của Thi Di mới có thể dễ dàng mềm lòng.”
Nếu đã như vậy, tại sao Vân Thanh Lê cô không một thử một lần làm người tốt thành toàn cho đôi nam nữ si tình này chứ.
Vân Thanh Lê ra khỏi Viện ca kịch trong trạng thái hoảng hốt, không cầm theo túi xách, trong tay không có gì cả, ngay cả gọi điện cũng chỉ có thể mượn điện thoại di động của Tạ Âm Lâu. Cô ta đứng trên sân thượng, đối diện với cảnh đêm phồn hoa nhất trong thành phố, mái tóc đen nhánh che khuất biểu cảm trên gương mặt, đang nói chuyện điện thoại với người ba ở Tứ thành rất xa kia.
Trực tiếp bỏ qua lời khuyên nhủ chân thành của ba, câu nói hờ hững đầu tiên của Vân Thanh Lê khiến ông ta im lặng: “Ba, bây giờ con đang đứng ở tầng chín mươi tám, mười lăm giây thôi là có thể kết thúc đoạn hôn nhân này, là ba muốn thấy tin tức này nằm trên trang nhất tờ báo ngày mai sao?”
...
“Mẹ kiếp, vẫn là Vân Thanh Lê đủ tàn nhẫn.”
Hình Lệ vẫn không bỏ được thói quen nghe lén ở góc tường, chậm rãi từ cửa kính đi tới ghế sô pha, đè thấp giọng nói với Tạ Âm Lâu: “Nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, bề ngoài nhìn càng dịu dàng hiền lành, khi bị người ta đâm một dao rồi mới thấy máu đấy.”
Tạ Âm Lâu rót một ly nước, quay mặt sang một bên bình tĩnh nhìn Vân Thanh Lê để ba mình đưa ra lựa chọn.
Nội dung tựa đề trang nhất ngày mai rốt cuộc là cái gì đây.
Là tựa đề tin tức nữ diễn viên hí khúc nổi tiếng đã rơi xuống từ tầng thượng của một khách sạn trong đêm khuya.
Hay là nhà họ Vân đăng báo đơn phương tuyên bố giải trừ quan hệ thông gia với Chu gia?
Ba Vân không còn lựa chọn nào khác, không cần biết là một hay hai lần, Vân Thanh Lê chỉ một lòng muốn ly hôn với Chu Tự Chi.
Sau mười giờ đêm.
Phó Dung Dữ bị Chu Tự Chi liên lụy, sau khi đi xã giao bàn chuyện làm ăn về anh còn phải thuê một căn phòng khác để ở, ngay cả tư cách bước vào phòng nửa bước anh cũng không có, hoàn toàn bị chặn ở ngoài cửa.
Tạ Âm Lâu ném cho anh đống hành lí, vừa duỗi tay ra đã bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay: “Không cho anh lấy một nụ cười luôn à?”
“Đàn ông các người đều là cùng một giuộc.”
Tạ Âm Lâu không có ngốc, nhìn Phó Dung Dữ vẫn còn làm ăn qua lại với Thịnh Hựu An, cô biết rằng anh hẳn đã sớm biết chuyện một tỷ kia.
Thừa dịp Vân Thanh Lê đi vào phòng ngủ, bên ngoài không có ai.
Tay cô vẫn bị Phó Dung Dữ tiếp tục nắm chặt không buông, thế là cô hơi tiến lại gần, nói, “Thi Di tối nay quá là kiêu ngạo rồi. Cô ta chạy đến nhà hát tặng hoa đinh hương cho Vân Thanh Lê, đổi lại là em chưa chắc đã có kết cục tốt đẹp như vậy đâu.”
Thi Di chẳng qua là ỷ vào việc Vân Thanh Lê xuất thân trong gia đình quyền quý, trời sinh bản tính hiền lành lại quan tâm thể diện, không làm được những loại chuyện mất mặt.
Phó Dung Dữ cúi đầu, ánh mắt khóa chặt lấy cô: “Đêm nay Tự Chi cũng tìm anh, Vân Thanh Lê đánh anh ta cũng không nhẹ.”
Thời điểm Vân Thanh Lê đệ đơn ly hôn trong phòng thay đồ, Tạ Âm Lâu lịch sự đứng ngoài cửa không đi vào làm phiền.
Tuy nhiên cô đã tận mắt chứng kiến cảnh Vân Thanh Lê ném tất cả chai lọ trên bàn hướng về phía Chu Tự Chi, ngay cả bó hoa hồng cô tặng cũng được lấy để “thăm hỏi” người đàn ông cặn bã đó, tình cảnh khiến ai nhìn cũng giật nảy cả mình.
Hình Lệ còn ghi hình lại, tuyên bố rằng đây là một trong những kế hoạch tống tiền Chu Tự Chi sau này.
Tạ Âm Lâu ngẫm nghĩ mấy giây, sau đó rút bàn tay trắng nõn của mình lại rồi nói, “Em không phải thuyết khách, là Vân Thanh Lê đã dùng cách uy hiếp nhảy lầu để buộc nhà họ Vân đồng ý quyết định ly hôn của cô ấy, Dung Dữ, anh chuyển lời cho Chu Tự Chi, đừng có áp bức người khác quá đáng. “
“Anh ta quan tâm đến cảm xúc của Thi Di mà hoàn toàn phớt lờ người vợ đã kết hôn sáu năm của mình sao?”
**
Cô không hỏi tại sao Phó Dung Dữ tiếp tục làm ăn qua lại với Thịnh Hựu An, nhưng không có nghĩa là để mặc cho đôi si nam oán nữ Chu Tự Chi cùng Thi Di có thể tùy tiện ức hiếp người khác như vậy.
Sau khi chia phòng ngủ với Phó Dung Dữ, Tạ Âm Lâu xoay người gọi điện cho Tả Thầm Ngạn.
Vận dụng các mối giao thiệp của nhà họ Tạ, để cậu ấy chặn tài khoản công khai của Thi Di.
Đây có vẻ như là một lời cảnh báo nhỏ, nhưng dưới việc Hình Lệ buôn bán tin tức bát quái như thêm dầu vào lửa giúp lan truyền đến giới nhà giàu rằng vị phu nhân hào môn Thi Di đã đắc tội với vị tiểu thư kín tiếng của nhà họ Tạ.
Trong giới thượng lưu, ngay cả địa vị các nhà giàu có cũng đều được phân chia đẳng cấp nghiêm ngặt.
Nếu như biết điều, người khác sẽ hiểu rằng sau này cần phải tránh mặt Thi Di một chút, chớ có bất kì liên quan nào đến cô ta.
Còn nếu nhiều chuyện muốn biết nội tình thì có thể tìm đến Hình Lệ để nghe ngóng.
Chưa nói đến việc phải đưa ra một khoản tiền vô ích, những gì nhận được cũng chỉ là mấy câu nói vỏn vẹn.
“Phu nhân Phó tổng nhà chúng tôi có tâm trạng tốt đi nghe hí khúc, còn chưa xem cho đã mắt đã bị Thi Di làm bẩn mắt.”
Ba ngày trôi qua.
Vân Thanh Lê đang ngồi cùng một chỗ với Tạ Âm Lâu trong quán rượu. Nếu cô không bước ra khỏi cánh cửa này thì đồng nghĩa không ai ở ngoài có thể vào được.
Cuộc hôn nhân này tựa như chơi một
ván cờ vậy, sau khi nhìn thấy tiêu đề trên tờ báo buổi sáng rằng nhà họ Vân và nhà họ Chu giải trừ quan hệ thông gia, Vân Thanh Lê biết rằng cô ta đã thắng.
Tờ báo đã được phát ra ngoài, Chu Tự Chi cũng cử một thư ký đến để chuyển giao bản thỏa thuận ly hôn vào ba giờ sau đó.
Anh ta không tới, Vân Thanh Lê cũng không quan tâm lắm, thậm chí ngay cả thỏa thuận ly hôn cũng không đọc đã trực tiếp ký tên.
Hai người không có con cũng không tranh chấp tài sản, đã được công chứng trước khi kết hôn.
Thư ký nhìn cô ta muốn nói lại thôi: “Phu nhân, gần đây Chu tổng và Phó tổng đang bận thu mua một công ty niêm yết, không tránh khỏi việc phải đến Cục Nội vụ để làm các thủ tục. Ý của anh ấy là cứ ký vào thỏa thuận trước, mọi đền bù sẽ được hoàn tất sau.”
Chỉ cần Chu Tự Chi đồng ý ly hôn, Vân Thanh Lê không còn yêu cầu gì hơn: “Anh ta muốn sao cũng được.”
“Còn có căn hộ tân hôn của phu nhân và Chu tổng sẽ được chuyển sang tên cho cô, coi như đền bù khi ly hôn.”
Thư ký lấy sổ chuyển giao bất động sản ra, kính cẩn đưa lên bàn uống trà nhỏ.
Chờ anh ta cùng luật sư rời đi, Hình Lệ ở sau lưng nín nhịn hồi lâu cuối cùng cũng có thể nói: “Chu Tự Chi thật đúng là keo kiệt, cô gả cho anh ta sáu năm anh ta chỉ tặng một căn biệt thự, cho Thi Di một tỷ một lần không thương tiếc.”
“Yêu và không yêu, khác biệt đâu chỉ có một chút.”
Tạ Âm Lâu tiếp lời, nhân tiện cầm cuốn sổ chuyển giao bất động sản lên lật xem một chút, ngón tay trắng nõn dừng lại trong chốc lát, để ý thấy Chu Tự Chi tặng cho Vân Thanh Lê không chỉ một căn biệt thự, ngoài ra trên danh nghĩa còn có năm căn khác.
Tính sơ sơ theo giá thị trường cũng phải lên đến một tỷ.
Cô khẽ nhướng mi, nhìn Vân Thanh Lê đang an tĩnh ngồi trên ghế sô pha, đưa sổ chuyển nhượng tới và nói: “Chồng cũ của cô đúng là dùng một tỷ để mua đứt cuộc hôn nhân này.”
Vẻ mặt Vân Thanh Lê dịu dàng không một chút thay đổi, đầu ngón tay xé vụn toàn bộ phần giấy tờ.
Cô ta không muốn của Chu Tự Chi dù chỉ một phân tiền.
Tạ Âm Lâu hiểu cách làm của Vân Thanh Lê. Cho dù không có trợ cấp sinh hoạt từ nhà họ Vân, cô ấy cũng là một nữ diễn viên hí kịch nổi tiếng, có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt nên dĩ nhiên coi thường một tỷ kia.
Ngoài cửa sổ là bầu trời sáng rực rỡ không một gợn mây.
Một lúc sau Tạ Âm Lâu xoay người, đề nghị với hai người có mặt: “Chúng ta tìm một nhà hàng để ăn mừng cuộc sống rực rỡ này đi.”
Hình Lệ giơ hai tay tán thành: “Để tôi đi đặt chỗ.”
...
Tin tức Vân Thanh Lê ly hôn lan truyền nhanh chóng, người khiếp sợ nhất cũng đồng thời hồi hộp theo dõi nhất chính là Thi Di.
Cô ta mua mười tờ báo buổi sáng của mười tòa soạn khác nhau, tựa đề tất cả đều in rõ ràng thông báo nhà họ Vân và nhà họ Chu giải trừ quan hệ thông gia, tin tức này đối với giá cổ phiếu của nhà họ Vân rất bất lợi, thậm chí còn có người cho rằng đây chỉ là trò đùa làm loạn của ai đó mà thôi.
Chỉ cần nằm mơ cũng biết Chu Tự Chi nhất định sẽ lên tiếng thanh minh mọi thứ đều là giả!!!
Nhưng đã ba ngày trôi qua, tập đoàn Chu thị cũng không có động tĩnh gì, điều này cũng có nghĩa là tin tức anh ta ly hôn với vợ Vân Thanh Lê không phải là tin giả.
Thi Di dùng ngón tay nắm thật chặt tờ báo, ngồi trước trước bàn trang điểm nhìn bóng mình phản chiếu trong gương.
Sáu năm.
Khi cô ta và Chu Tự Chi còn đang yêu đương mặn nồng, cô ta còn rất trẻ, khuôn mặt thanh tú mềm mại chỉ lớn bằng lòng bàn tay, không cần trang điểm, chỉ cần khuôn mặt trắng trẻo mộc mạc cũng có thể khiến Chu Tự Chi nâng niu cô ta trong lòng bàn tay mà thương yêu.
Lúc này Thi Di đã tẩy trang, phát hiện ở đuôi mắt đã xuất hiện nếp nhăn, giống như được khắc ở trên mặt cô ta không cách nào xóa được.
Những nếp nhăn này chính là minh chứng cho thấy năm năm qua của cô ta không được như ý nguyện.
Thi Di chợt nhận ra có phải mình đã già rồi, không còn vốn liếng tuổi trẻ nữa.
Ngón tay cô ta buông lỏng tờ báo, mở nắp chai lọ trên bàn trang điểm, dùng phấn phủ che đi phần đuôi mắt, màu trắng đến lóa mắt tựa như có thể che giấu những dấu vết tồn tại trong năm năm qua.
Qua một hồi lâu.
Thi Di trang điểm tỉ mỉ, giấu tờ báo trong ngăn kéo đàng hoàng rồi lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Chu Tự Chi.
Cô ta vốn tưởng rằng ràng buộc hôn nhân qua nhiều thế hệ giữa hai nhà cuối cùng cũng không còn nữa, Chu Tự Chi đã là người nắm quyền của nhà họ Chu, không còn ai có thể kiểm soát được hành động của anh ta, nhưng mấy tin nhắn chủ động gửi đi lại tựa như đá chìm đáy biển.
Cái này cũng vậy.
Thi Di nhìn lại mình trong gương một lần nữa, những nếp nhăn ở đuôi mắt đã bị che đi.
Hay là Chu Tự Chi chê cô ta già rồi?
**
Trong phòng tắm, Thịnh Hựu An điềm tĩnh thay một bộ vest màu xanh lam. Ông ta thích ăn mặc sang trọng và lịch lãm. Sau khi cạo râu, ông ta nghiêng người nhìn vào gương như tìm kiếm thứ gì đó, dùng ngón tay vạch mớ tóc đen trên trán ra, không bỏ qua từng sợi tóc nhỏ bé.
Cuối cùng cũng tìm được một sợi tóc bạc, Thịnh Hựu An trực tiếp nhổ ra, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Muốn tiếp tục tìm, nhưng ông ta không ngờ lại nhìn thấy bóng dáng của Thi Di trong gương.
Thịnh Hựu An lập tức dừng lại, xoay người ôm lấy bả vai của cô ta: “Dậy sớm như vậy sao?”
Mùi nước hoa nam nồng nặc đập vào mặt khiến Thi Di cố hết sức nín thở, trên môi khẽ nói: “Hôm nay anh lại ra ngoài bàn chuyện làm ăn với Phó Dung Dữ sao, anh dẫn em đi cùng đi.”
Thịnh Hựu An cũng thường đưa cô ta đến các trường hợp làm ăn khi còn ở nước ngoài, nhưng sau khi về nước thì ít hẳn.
Ông ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Thi Di, khuôn mặt với đường nét rắn rỏi ngày càng lại gần, mùi hương nồng đậm lại xông về phía cô ta: “Vợ mới cưới của Phó Dung Dữ không thích em lắm, mang em đi cùng chỉ sợ em phải chịu uất ức.”
Nước hoa cũng không thể che giấu được mùi của sự già cỗi.
Thi Di nhắm mắt lại, trong đầu cô ta đều là Chu Tự Chi, cố gắng bình tĩnh lại và nói: “Phó Dung Dữ đồng ý để anh vào trong vòng làm ăn, chịu chút ấm ức đâu tính là gì chứ? Tạ Âm Lâu chỉ nhất thời bị Vân Thanh Lê che mắt mà thôi, sớm muộn gì bọn em cũng trở thành bạn tốt.”
Cô ta phải đi, như vậy mới có cơ hội gặp mặt Chu Tự Chi.
—hết chương 94—
- -----oOo------