Sau khi đưa Chu Thanh Dao về nhà, lần đầu tiên Trình Tiêu bước chân vào một cửa hàng bán đồ gia dụng cũ gần nhà.
Cửa hàng này đã mở hơn hai mươi năm, ông chủ là bạn của ông nội, hàng xóm xung quanh đều gọi ông ấy là bố Quý.
“Điều hòa này ông bán thế nào ạ?”
“Bán người khác 1000, bán cho con 600.
”
Bố Quý cũng xem như nhìn Trình Tiêu lớn lên, biết cậu sống cũng không dễ dàng gì, cho nên nhịn không được cũng có chút đau lòng cho cậu.
Trình Tiêu quả thật không trả giá, lấy tất cả tiền mặt trong túi ra, 415.
“Lấy điều hòa đi đi, cứ đặt tiền cọc trước, khi nào đủ tiền thì trả sau.
”
Nói xong ông rút 200 trong tay Trình Tiêu, quay đầu không nhịn được chọc tức cậu hai câu.
“Yêu đương là tốn tiền nhất đấy, bố Quý không gấp đâu, con để dành từ từ, có đưa thêm.
”
Trình Tiêu vừa nghe đã biết ông cụ này chắc chắn đã nghe được gió thổi cỏ lay gì đấy rồi, một con phố lớn như thế, hàng xóm láng giềng đều thích tám chuyện chẳng giấu nổi bí mật gì.
“Cảm ơn ông.
”
Anh cũng không từ chối, không từ chối tấm lòng của ông cụ.
Trong nhà còn có chút tiền gửi ngân hàng, tuy không nhiều lắm nhưng mua điều hòa cũng coi như đủ rồi.
Trình Tiêu đủ sức khỏe, một mình khiên máy điều hòa về nhà, cũng trực tiếp bỏ luôn bước nhờ người đến lắp ráp giùm, tự anh ra trận, không đến một giờ đã lắp xong rồi.
“Tích.
”
Điều hòa được để trong phòng, mở chế độ làm lạnh ra, nghênh đón cơn gió lạnh mát mẻ thổi đến.
Trong đầu anh đều là khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ bừng của cô gái nhỏ, giống hệt một trái táo lớn, lúc cười rộ lên mắt cũng cong thành hình mặt trăng, nói chuyện cũng chọc cho người khác cười ha ha.
Trình Tiêu biết anh có rất ít, nhưng để mình chịu khổ cũng sẽ để cô có được mọi thứ tốt nhất.
Người khác có, cô cũng nhất định phải có.
Mệt một chút cũng chẳng đáng là bao, cùng lắm thì anh làm thêm nhiều một chút, chỉ cần cảm thấy đáng giá thì cái gì cũng có thể dũng cảm.
Đây cũng chính là lần đầu tiên, Trình Tiêu có mục tiêu để cố gắng.
Không giống như trước kia.
Có thể sống, là đủ rồi.
…
Lúc Chu Thanh Dao về đến nhà, chào cho có một tiếng, lại một mình chui vào phòng.
Lý Tuệ vô cùng nghi ngờ, vốn dĩ định lôi kéo cô hỏi vài câu, nhưng thấy thái độ kháng cự của cô cũng chẳng dám lắm chuyện nữa.
Vốn dĩ đêm đó đuổi cô ra ngoài bà đã đuối lý rồi, cô không muốn nhắc đến đương nhiên Lý Tuệ cũng biết điều không nói.
Giữa trưa, bố Chu cũng trở lại.
Một nhà ba người bên ngoài đoàn tụ vô cùng náo nhiệt, trong phòng Chu Thanh Dao hệt như một người ngoài cuộc ngồi trước bàn học, hoàn toàn không có ý tham gia vào tiết mục đoàn viên này.
“Cốc cốc.
”
Có người gõ cửa, hai giây sau, bố Chu đẩy cửa vào.
“Mấy ngày nay ở nhà thế nào?”
“Tốt lắm.
”
Vẻ mặt căng thẳng của bố Chu cũng dần dịu xuống, chắc là đã ra ngoài nhiều ngày nên vẫn có chút lo lắng.
“Bố có mua món gà hoa con thích nhất đấy.
”
Chu Thanh Dao gật đầu, “Vâng.
”
Mười phút sau, người một nhà quây quần trước bàn ăn dùng cơm.
Gà hoa có hai chân lớn đầy thịt, Chu Thanh Dao và Chu Thanh Tiện mỗi người một cái.
Cô mới vừa ăn hai miếng, đã phát hiện cậu nhóc kia ăn như hổ đói, đôi mắt trong mong nhìn chằm chằm cô.
“Em muốn sao?” Cô khó có khi dịu dàng một lần hỏi.
Đôi mắt cậu nhóc trừng lớn, chữ “phải” còn chưa nói xong đã bị đôi đũa của Lý Tuệ gõ vào tay anh, miệng thì mắng, “Con thật tham ăn.
”
Bị đánh cậu nhóc “oa oa” khóc lớn, trên bàn ăn lại trở thành chiến trường quen thuộc.
Lý Tuệ là chơi trò giả mù xa mưa, bố Chu đau lòng cùng với cậu nhóc bị đau nên khóc lớn.
Đột nhiên Chu Thanh Dao cảm thấy mệt mỏi chết đi được.
Cô mang chân gà bỏ vào trong chén của Chu Thanh Tiện, đứng dậy thu dọn chén đũa.
“Con ăn xong rồi.
”
Sau đó, cô thấy ba đôi mắt đang nhìn chăm chú mình nhưng cô xem như không có chuyện gì về lại phòng, ngồi yên lặng trước bàn học, nghe ca khúc của Kiệt Luân để bình phục tâm trạng.
Thật lâu sau, cô hoàn thành xong bài tập, đeo túi xách trên lưng đi ra khỏi phòng ngủ.
Trong phòng khách không có ai, cô đi đến phòng bếp, vừa muốn mở miệng nói chuyện chợt thấy Lý Tuệ đang vừa rửa chén vừa nói chuyện với bố Chu.
“Tháng 9 Tiện Tiện đã vào tiểu học rồi, học sinh tiểu học vẫn nên có phòng riêng của mình, theo hai người già của chúng ta ngủ nó cũng chẳng vui.
”
Bố Chu vừa nghe thấy lời này đã thấy mẫn cảm, “Em có ý gì? Trong nhà chỉ có hai phòng, em để Dao Dao ở đâu?”
Lý Tuệ xem thường nhỏ giọng giải thích, “Anh đừng nóng, anh hãy nghe em nói xong đã, em nghĩ thế này, mỗi năm Dao Dao không phải có học bổng sao, chúng ta lấy nó ra thuê cho nó một phòng ở, ngay gần trường học tiện đi học, cách chúng ta cũng gần cũng chăm sóc tốt hơn.
”
“Em đang nói gì đấy, con bé còn chưa trưởng thành đâu, một mình bên ngoài sợ hãi không nói, nguy hiểm cũng cao, anh không đồng ý.
”
Lý Tuệ nói không được, cũng tức lên, “Con gái thì bảo khổ, con trai sẽ không khổ sao? Nếu tôi không sinh cho nhà họ Chu mấy người một đứa con trai mập mạp như thế, nhà họ Chu các người đã tuyệt tự rồi.
”
“Hai chuyện này khác nhau, dù sao việc này tôi cũng không…”
“Khụ khụ…”
Mặc Chu Thanh Dao không chút thay đổi khụ khụ hai tiếng, hai người chớp mắt thấy bối rối.
Đặc biệt là Lý Tuệ, lại xấu hổ hơn, ánh mắt cẩn thận tâm tư nhỏ nhặt, vừa nhìn thấy cô đã cảm thấy ghét bỏ, buồn nôn.
“Chiều nay con đến thư viện, buổi tối ở nhà ông Trương ăn cơm.
”
“Được, vậy con chú ý an toàn.
”
Bố Chu sợ cô nghe thấy hai người nói chuyện, nói qua loa để qua chuyện này.
Chu Thanh Dao có chút thẩn thờ, xoay người ra ngoài.
Cô vừa ra khỏi cửa, bố Chu đã lảm nhảm nói Lý Tuệ, “Tại em hết.
”
“Em không phải suy nghĩ cho con trai mình sao, em làm gì sai?”
…
Chu Thanh Dao không đến thư viện, mùa hè nắng chói chang, cô đội nắng đi vòng quanh trên phố, loanh quanh một hồi lại đến chỗ của Trình Tiêu.
Cánh cửa đã phai màu sơn đóng chặt, cô đưa tay gõ cửa hết nửa ngày vẫn không thấy ai ra mở.
Chắc là… đi ra ngoài rồi.
Chu Thanh Dao có chút chán nản, không biết vì sao, tuy biết mình là đứa nhỏ không thể về nhà, nhưng cô cũng chẳng có chút muốn