Sáng thứ hai đầu tuần, toàn trường cùng nhau kéo cờ.
Chu Thanh Dao đứng phía sau hàng nhìn xung quanh, thấy hai quả đầu Tóc Trắng và Tóc Đen nổi bật, nhưng chỉ không thấy dáng vẻ của Trình Tiêu.
Anh lại không đi học?
Trong lòng Chu Thanh Dao cảm thấy rầu rĩ, nói không nên lời vô cùng khó chịu.
Giờ nghỉ trưa, Hồ Mộng bị giáo viên gọi đi làm công việc, Chu Thanh Dao một mình ủ rũ đi đến quầy bán đồ ăn vặt.
“Chu Thanh Dao.
”
Có người kêu cô, cô từ từ quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười, trong sáng của Chu Uẩn.
“Có việc gì không?” Cô lạnh lùng nói.
Nam sinh vây quanh cô không nói gì, “Kiểm tra tiếng anh đầu tuần cậu đạt điểm tuyệt đối, thật lợi hại.
”
Cô không có cảm xúc gì, có lệ đáp, “Lúc đó cậu chẳng phải tuyệt đối…”
“Không giống nhau, ngữ văn của cậu tốt hơn tôi…”
Cậu ta chỉ mãi nói líu lo, đột nhiên trước mặt xuất hiện một quái vật t0 lớn, dù mặc đồng phục đi học nhưng cũng không che dấu được hơi thở xã hội vô cùng sinh động.
Cô chợt dừng bước, tầm mắt từ từ hướng lên trên, nhìn thấy người đến thì kìm nén không được cảm xúc vui sướng.
Nhưng khi nhìn đến vết máu ứ đọng trên cằm của anh, cô lại cảm thấy đau lòng, thiếu chút nữa không nhịn được mà đưa tay lên sờ s0ạng vết thương.
Trình Tiêu cúi đầu nhìn Chu Uẩn, giọng điệu không tính là tốt, “Còn có cái gì muốn nói, nói cho xong đi.
”
Ngụ ý, về sau tốt nhất câm miệng lại cho tôi.
Chu Uẩn đưa mắt nhìn Chu Thanh Dao, lại nhìn thấy vẻ mặt đầy sát khí của Trình Tiêu, có ngốc mới có thể cứng rắn được, cậu ta cúi đầu chạy trối chết.
Bạn học đi ngang qua không hẹn mà cùng nhau quay đầu nhìn cái kỳ lạ đấy, cuối cùng trong trường nhiều ít cũng biết bớt bớt lại chút.
Trình Tiêu đưa cô đến phòng học bị bỏ đi trong tòa nhà cũ.
Cái bàn nghiêng lệch chất đống cùng một chỗ, quạt trần trên đầu thổi thổi cũng không tính là mát mẻ gì, thổi bay góc đồng phục của anh, cơ bụng như ẩn như hiện của anh khiến Chu Thanh Dao miệng đắng lưỡi khô.
Anh quay đầu lại, thấy cô gái nhỏ không chút che giấu ánh lửa phát ra nhìn chăm chú, cười sờ đầu cô.
“Tham lam thân thể anh thế à?”
Mặt cô hồng hồng li3m môi, “Tham chứ.
”
Trình Tiêu cong bàn tay xoa xoa đầu cô, “Quỷ nhỏ háo sắc.
”
Chu Thanh Dao kéo lấy vạt áo anh, nhỏ giọng thì thào, “Em nghĩ hôm nay anh không đến.
”
“Thật sự không muốn đến.
”
Anh thành thật trả lời cô, nhàn nhạt nói: “Nhưng lại sợ người nào đó tìm không thấy anh, đợi lát nữa lại suy nghĩ miên man gì đấy nữa.
”
Trong lòng cô vô cùng ấm áp, bước lên chạm vào vết bầm nhỏ ngay dưới cằm của anh.
“Anh đánh nhau với ai đó?”
“Không có.
”
Anh cười khẽ, “Té ngã.
”
Cô bực mình trừng mắt nhìn anh, “Anh dùng một chút lý do đánh trống lảng dùng lừa đứa con nít để đi lừa em à.
”
Anh vẫn không cho là đúng, “Vết thương nhỏ, không phải chuyện lớn.
”
Không biết sao, khi thấy anh nhẹ nhàng bâng quơ không lo lắng gì như thế, trong đầu cô lại hiện lên cảnh bà chủ nói anh nửa sống nửa chết.
Cái mũi càng ê ẩm hơn, càng nghĩ càng khó chịu, rũ mắt cái đã chảy cả nước mắt ra.
“Sao lại khóc rồi?”
Trình Tiêu luống cuống tay chân lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng dỗ dành, “Khóc nữa sẽ hôn em đấy.
”
Âm thân của cô càng nức nở hơn, “Vậy anh… hu hu… anh hôn đi…”
Trình Tiêu nhếch miệng cười vui vẻ, thật sự bị cô gái nhỏ này đánh bại rồi.
Dỗ dành cả nửa ngày cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, cúi đầu buồn bực không vui.
“Chiều nay anh còn có việc, tan học không thể đưa em về được.
”
Anh dịu dàng dặn dò cô, “Em đừng chạy loạn đấy, ngoan ngoãn về nhà.
”
“Vâng.
”
Cô im lặng nhớ đến hình ảnh trong trí nhớ mình, Trình Tiêu bị đánh đến máu thịt lẫn lộn, hầu hạ đám người xấu tay đấm chân đá.
Anh cẩn thận nhìn sắc mặt của cô, “Tức giận?”
“Không có.
”
Cô hít hít mũi, “Em cũng không dễ tức giận như thế.
”
Anh cười không nói, từ sau ôm lấy eo cô kéo vào lòng ngực của mình.
“Được rồi, đến đây ôm một chút.
”
Trình Tiêu ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé, gầy gò của cô, cảm thấy dùng chút lực nhỏ đã có thể dễ dàng bẻ gãy