Phòng nghỉ.
Thang Viên sắp xếp cho Chu Thanh Dao xong xuôi, còn tâm lý bảo người mang tới một cốc nước ép hoa quả.
Trải qua chuyện ngắn ngủi vừa rồi, cho dù đầu óc anh ấy không nhanh nhạy thì cũng nhìn rõ Trình Tiêu đối xử với cô gái này không giống với người khác.
Người Trình Tiêu thích, Thang Viên cũng sẽ đối xử tốt với người ấy hết mức.
Dẫu sao, lúc trước, nếu không phải Trình Tiêu ra tay cứu anh ấy, nói không chừng, bản thân anh ấy lúc bé còn lông bông đã sớm bị người xấu kéo vào trong biển độc, dính vào trong vực sâu.
“Cái đuôi nhỏ, em đợi ở đây nhé.
Tuyệt đối đừng chạy lung tung.
Đợi buổi biểu diễn kết thúc, Tiêu gia sẽ tới đón em.”
Chu Thanh Dao nghe thấy những lời này thì cảm thấy thú vị, bưng nước ép hoa quả rồi hút rột một hớp to, nói mơ hồ không rõ: “Đâu phải phụ huynh tới đón trẻ con tan học.”
“Cũng...!không khác gì mấy.”
Lúc này, bên ngoài có người thúc giục Thang Viên, anh ấy lải nhải dặn dò vài câu, rồi đi ra ngoài.
Hiệu quả cách âm của phòng nghỉ rất tốt, ngăn cách tiếng ồn ào náo động của sân khấu một cách hoàn hảo.
Nước nho để lạnh chua ngọt giải nhiệt, cô uống mấy hớp rồi đặt cốc xuống, di chuyển lung tung một cách nhàm chán ở trong phòng.
Cô nhìn thoáng qua tủ quần áo chưa đóng hẳn ở trong góc.
“Cạch” một tiếng, hình như có thứ gì đó rơi xuống.
Chu Thanh Dao đi mấy bước về phía trước, gót chân bị hững một cái suýt nữa thì trẹo chân, cô sợ tới mức toát cả mồ hôi lạnh.
Cô thấy đôi giày này phiền phức khó chịu cả một đêm, tức đến mức dứt khoát cởi ra, đặt gọn gàng sang một bên.
Hai gót chân trần nhỏ xinh giẫm lên sàn nhà, cái lạnh từ lòng bàn chân thấm vào trong cơ thể, nổi cả da gà.
Kéo cửa tủ quần áo ra, quần áo rớt xuống thuận thế trượt ra mặt đất, cô nhận ra là áo phông của Trình Tiêu.
Trong lúc cúi người nhặt lên, một giọng nữ the thé đột nhiên vang lên ở phía sau.
“Không được động đậy.”
Giọng nói ấy kiêu ngạo đến mức không chỉ khiến người ta phải nhíu mày.
Cô giữ nguyên thế này từ từ xoay người lại, nhìn thoáng qua người con gái vừa xa lạ lại vừa quen thuộc kia một cái.
Cố tình xây dựng vẻ trưởng thành khác với Chu Thanh Dao, cô ta là kiểu phụ nữ ngang bướng có cá tính riêng.
Cách trang điểm phù hợp với hộp đêm, phấn mắt đậm, lông mi dày giống như một con gấu trúc xinh đẹp, quần áo cũng có vẻ hơi rêu rao, áo hai dây chiết eo, trang phục xuyên thấu gợi cảm dạng lưới.
Hai đỉnh núi chỗ trước ngực kia như thể sắp tràn ra ngoài, chỉ một bên cũng có thể đánh bại bánh bao nhỏ ngon miệng của Chu Thanh Dao.
Nhìn thoáng qua sẽ cảm thấy đẹp tới kinh ngạc, nhưng sau khi ngắm kỹ, lại thấy ngán ngẩm và khó chịu không thể tả được.
Chu Thanh Dao đã từng gặp cô ta một lần, có ấn tượng rất sâu.
Lúc ấy, cô ta nũng nịu dính lấy Trình Tiêu.
Từ đầu đến cuối, người sau đều nói lời lạnh nhạt, nhưng cô ta vẫn la li3m sấn vào.
Tình địch gặp mặt thì vô cùng đỏ mắt.
“Đây là phòng nghỉ của ban nhạc, ai cho cô vào đây?”
Gót nhọn của giày cao gót trên chân cô ta cao cỡ 10cm, lúc đi lại, cả người vặn vẹo như một con rắn.
Cô ta đi đến trước mặt cô, cao hơn cỡ nửa cái đầu, nhìn soi mói từ trên cao xuống khiến người ta thấy rất khó chịu.
“Bé con à, chỗ này không phải là nơi bé có thể tới, ngoan, mau về nhà tìm mẹ đi.”
Nói xong, người phụ nữ ấy xoay người lại nhặt quần áo của Trình Tiêu lên, Chu Thanh Dao lẳng lặng cản tay cô ta.
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau.
Ánh mắt cô kiên quyết, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không hề sợ hãi.
Chu Thanh Dao nhìn thì có vẻ dễ bắt nạt, nhưng trên thực tế, gan to như trâu, khi mắng người thì đâu ra đấy.
“Thứ nhất, tôi không phải trẻ con, thứ hai, mời cô bỏ cái tay ra khỏi quần áo của người yêu tôi, cảm ơn!”
Khương Dĩnh kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng sau khi bình tĩnh lại, ánh mắt càng lạnh lùng hơn, giọng nói có chứa vài phần cười khinh miệt: “À, cô chính là cái đuôi nhỏ đáng thương kia à...”
Cô ta cố ý dùng từ “đáng thương” này.
Nụ cười có chứa châm chọc, khóe mắt nhướng lên, kiêu ngạo không tả nổi bằng lời.
“Chính là tôi.
“
Chu Thanh Dao không yếu thế chút nào, nhìn cô ta bằng ánh mắt bình tĩnh: “Thì sao?”
“Không sao.”
Cô ta cười cười, từ từ ngồi dậy, lùi sang một bên, yên lặng nhìn Chu Thanh Dao sắp xếp lại tủ quần áo cho gọn gàng.
Lòng cô gái nhỏ khó chịu buồn bực, ở cùng người phụ nữ này thêm một giây thôi cũng khiến cô cảm thấy đau đầu chóng mặt.
Cô xoay người định đi ra ngoài, nhưng người phụ nữ kia lại ung dung gọi cô lại.
“Cô sẽ không thật sự cho rằng, anh ấy thích cô chứ?”
Chu Thanh Dao bỗng sửng sốt, quay đầu lại nhìn đôi mắt mỉm cười của cô ta.
Cô ta giẫm lên giày cao gót từ tốn bước tới, dừng ở trước mặt cô, nhìn đôi chân nhỏ trắng nõn của cô: “Dáng vẻ yếu ớt đáng thương, đúng là nhìn thấy mà thương.
Nhưng trò mèo này, chơi vài lần còn được, nhiều, anh ấy sẽ ngán đấy.”
Cô gái nhỏ bình tĩnh lắng nghe, tiếng hít thở trở nên nặng nề trong vài giây.
“Trình Tiêu là người lương thiện, bọn tôi đều đã từng được anh ấy quan tâm không nhiều thì ít.
Nhưng trao đi yêu thương và tình cảm sao có thể coi là một được.
Hiện tại, anh ấy tốt với cô, là bởi vì cô nhỏ yếu bất lực, k1ch thích lòng h@m muốn bảo vệ của đàn ông.
Nếu ngày nào đó có một người còn yếu ớt hơn cô xuất hiện, cô sẽ chẳng là cái thá gì, hiểu không?”
Chu Thanh Dao nhìn xuống, mím môi dưới, đột nhiên cười một tiếng.
“Cô cười cái gì?” Người phụ nữ kia bỗng chốc bị chọc giận.
“Không có gì, chỉ là… chua quá.”
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt cười thành vầng trăng non: “Cứ cho là có một ngày nào đó, tôi chẳng là cái thá gì, tôi nghĩ, người tiếp theo cũng không tới lượt cô đâu nhỉ?”
“—— Cô!”
Mắt người phụ nữ kia đỏ lên, đường nét gợi cảm trên khuôn mặt vặn vẹo nhăn nheo thành một nhúm.
Chu Thanh Dao nghe tiếng kêu kia bỗng thấy vui vẻ thoải mái, không hiểu sao lại rất hả giận.
Cô bỏ qua người phụ nữ kia đi mấy bước về phía trước.
Cô ta bị chọc cho tức điên bỗng trở nên hung ác, buột miệng thốt ra mấy lời.
“Cô có biết bây giờ anh ấy là một cô nhi không cha không mẹ không ai muốn không?”
Chu Thanh Dao dừng bước.
Cô ta tưởng những lời của mình có hiệu quả, càng chế giễu không thèm kiêng dè gì.
“Cô đừng thấy anh ta đẹp trai, có chút tài hoa như vậy, trên thực tế chính là người phải bán mặt và làm việc cực nhọc mới có thể nuôi sống bản thân.
Cậu anh ta còn nợ một đống ở bên ngoài, người đòi nợ còn tìm tới tận đây, đập phá rất nhiều lần.
Nếu không phải Chương Tư Tuyền là người có tình có nghĩa thì làm gì có quán bar nào dám nhận anh ta chứ?”
“Đúng thế, quả thật là anh ta vừa đẹp vừa tốt, có hàng tá con gái theo đuổi.
Nhưng vậy thì sao, một người đàn ông suốt ngày vội vàng đi dàn xếp cho cậu, tài sản cả người không vượt quá 1000 tệ, có tư cách gì để tận hưởng tình yêu chứ?”
“Người như anh ta, kết cục cuối cùng chính là bị một phú bà có tiền nào đó ưng ý, làm thằng trai bao bị người ta tùy tiện đùa bỡn....”
“—— Đệch!”
“Cô làm gì thế?!”
Đón lấy một cốc nước hắt tới, người phụ nữ trang điểm lòe loẹt quay đầu né tránh, nhưng nước nho vẫn thành công phá hủy toàn bộ lớp trang điểm.
Cả người Chu Thanh Dao run lên, cơ thể gầy nhỏ phun trào ra nguồn năng lượng khổng lồ, gần như là điên cuồng hét lên.
“Cho dù tôi đánh không lại cô, tôi cũng không cho phép cô nói Trình Tiêu như vậy!”
Cách một cánh cửa.
Chị gái chơi guitar bass quay đầu sang nhìn về phía người đàn ông giấu mình trong bóng tối.
Cô cười hiểu rõ: “Cô bé này nóng nảy thật.”
Trình Tiêu nhếch môi: “Mặt trời nhỏ của tôi mà.”
————
Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra.
Trình Tiêu bước nhanh vào trong, theo sát phía sau là chị gái chơi guitar bass.
“...!Trình